Vương phu nhân còn chưa nói hết câu, dì Diễm đã cắt ngang:
''Phu nhân dừng lại đi. Bà tuyệt đối không được nói Gia Hân như vậy.''
''Tại sao lại không?''
''Vì Gia Hân là con...''
Dì Diễm còn chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Gia Hân.
''Ba! Ba sao vậy? Dì Diễm, dì mau đi gọi bác sĩ.''
Dì Diễm gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên tiếng bíp bíp khồn ngừng. Như tình trạng của ông Vương đang có biến chuyển xấu.
Vương phu nhân vội vàng đến bên chồng mình, gương mặt không giấu nổi sự lo lắng. Nhưng điều bà chú ý hơn cả chính là thái độ của Gia Hân. Cô hoảng loạn khi thấy nhịp tim của ông không đều và bà còn nghe thấy cô gọi ông bằng “ba”.
...
Chiều muộn.
Sau khi kết thúc công việc ở công ty, Vương Đình Phong lái xe đến ngôi nhà hoang thuộc bãi đất trống nằm ở ngoại ô thành phố. Trong năm tới nơi này sẽ được thi công để phục vụ cho kế hoạch của công ty. Vì ở mảnh đất này còn một căn nhà hoang chưa dỡ bỏ nên Vương Đình Phong mới tới kiểm tra có người vô gia cư nào hay còn ai sống ở đó không để nhắc nhở họ rời đi.
Lái xe một quãng đường dài, sầm tối anh mới tới nơi. Đường đi gồ ghề, nhiều ổ gà nên xe ô tô khó đi vào bên trong. Anh đành phải dừng xe cách một đoạn rồi đi bộ vào. Khu đất hoang không quá rộng, một căn nhà hai tầng bỏ không đã chiếm gần hết diện tích. Nhìn xung quanh một hồi anh quyết định vào trong xem xét.
Nói là căn nhà bỏ hoang nhưng nó được xây dựng rất đẹp có điều nhìn bê tông không được tốt cho lắm. Tất cả cửa sổ đều được khóa chặt duy chỉ có một cửa lớn là có chìa khoá. Đi sâu vào trong, mùi ẩm mốc lâu ngày sộc thẳng vào mũi khiến anh khó chịu.
Trong nhà, mọi thứ gần như đều được làm bằng gỗ nên có mùi rất nồng. Trời bên ngoài tối dần, bên trong đóng kín nên không có lấy một chút ánh sáng. Vương Đình Phong lục lọi một hồi thắp mấy cây nến trong nhà chiếu sáng. Nghe nói căn nhà này vào 5 năm trước từng xảy ra một vụ án mạng từ đó không ai dám mua.
Do tính chất công việc và sự cần thiết của mảnh đất này nên công ty anh đã mua lại.
Vương Đình Phong đi lại xung quanh một hồi cảm thấy nếu gỡ bỏ ngôi nhà này còn khá nhiều thời gian. Đột nhiên âm thanh của tấm bản lề đã rỉ sắc vang lên, Vương Đình Phong quay lại nhìn thấy Vương Đình Viễn đang bước vào bên trong. Anh ngạc nhiên hỏi:
''Em tới đây làm gì?''
Vương Đình Viễn không trả lời trực tiếp lại gần phía Vương Đình Phong giơ tay đấm thẳng mặt anh. Dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, Vương Đình Phong loạng choạng lùi về sau vài bước.
Vừa bất ngờ lại vừa tức giận với hành động của Vương Đình Viễn, anh lớn tiếng quát:
''Em bị điên à? Sao lại đánh người một cách vô cớ thế hả?''
Vương Đình Viễn lao đến túm lấy cổ áo Vương Đình Phong. Trông hắn bây giờ không khác gì một con thú hoang mất kiểm soát.
Sau khi từ công ty trở về, Vương Đình Viễn nhốt mình trong phòng và suy nghĩ rất nhiều. Hắn không hiểu vì sao mọi người luôn đứng về phía Vương Đình Phong. Công sức của hắn bị chà đạp, bị bác bỏ. Hắn không cam tâm. Biết Vương Đình Phong tới đây một mình nên Vương Đình Viễn quyết định đi theo để giải quyết ân oán một lần.
Vương Đình Viễn trừng mắt, gằn giọng:
''Hỏi tôi lý do đánh anh? Vậy tại sao anh không tự gọi lại bản thân mình đi!''
''Em đang nói khùng điên gì vậy? Anh làm gì sai?''
''Cái sai của anh chính là việc anh là con ruột của bố còn tôi thì không.''
Câu nói của Vương Đình Viễn khiến Vương Đình Phong tròn xoe mắt ngạc nhiên. Anh tự hỏi tại sao chuyện vô lý như vậy có thể xảy ra? Người em chung sống với anh từ nhỏ đến lớn không phải là ruột thịt. Vương Đình Phong cười trừ, lắc đầu:
"Chuyện này không phải thật. Anh biết em giận chuyện ở công ty nhưng việc này không thể nói đùa được đâu."