''Tôi không rảnh để nói đùa với anh. Chắc anh biết Gia Hân là em gái ruột của mình rồi đúng chứ?''
Vương Đình Phong gật đầu. Ngày mà anh đuổi Nhã Ân khỏi nhà, Gia Hân đã nói ra những điều khiến anh nghi ngờ. Và rồi, hai người đã có một cuộc nói chuyện riêng.
Gia Hân đưa cho anh tờ giấy xét nghiệm ADN của hai người. Kết quả hoàn toàn trùng khớp chứng tỏ họ là anh em ruột. Ban đầu, Vương Đình Phong vẫn còn nghi hoặc nhưng sau khi nghe bác Lâm kể về chuyện em gái anh bị bắt cóc từ lúc nhỏ, anh mới tin vào sự thật.
Có điều trong hai cuộc trò chuyện ấy không ai nói với anh về việc Vương Đình Viễn không cùng huyết thống.
Nhìn vẻ mặt của Vương Đình Phong, Chí Viễn nở một nụ cười chua chát:
''Tôi và Gia Hân đã từng qua lại với nhau thậm chí còn hơn mức bình thường. Anh nghĩ thử xem với mối quan hệ đó chúng tôi có thể lại anh em được không?''
''Nhưng tại sao? Không phải chúng ta là anh em sinh đôi à?''
''Sinh đôi gì chứ? Hai người không chung một dòng máu thì không thể giống nhau.''
Vương Đình Phong cảm thấy mơ hồ cứ đứng như trời trồng mà chẳng suy nghĩ được gì. Trong đầu anh xuất hiện vô vàn câu hỏi ᴍôпɡ lung không lời giải đáp. Và có lẽ chính anh cũng không thể giải thích nổi.
Sau khi Vương Đình Phong đến nhà hoang, Nhã Ân và bác Lâm cũng rời khỏi nhà ngay sau đó. Hai người đi tới bệnh viện Nha Ái để thăm ông Vương.
Thực ra chuyện chuyển viện Nhã Ân cũng biết đây thôi. Thời gian qua bận rộn nhiều việc nên chưa thể tới thăm ông, bây giờ đã cô rảnh hơn mà bác Lâm cũng muốn đi theo để gặp ông Vương nên cả hai cùng tới bệnh viện.
Hai người tìm kiếm phòng bệnh của ông Vương. Vừa mở cửa bước vào thì thấy có rất nhiều người ở bên trong. Không những vậy ông Vương đã tỉnh lại từ bao giờ. Nhã Ân đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi tiến đến chỗ ông hỏi han:
''Ba đã tỉnh rồi sao? Không phải bác sĩ nói ba sẽ...''
Nhã Ân còn chưa nói dứt câu, Gia Hân đã lên tiếng giải thích:
''Bác sĩ nói bố may mắn không phải sống thực vật nhưng vẫn phải theo dõi thêm.''
Nhã Ân gật đầu hiểu ý. Ông Vương không phải sống cuộc sống thực vật đã là điều may mắn. Có điều cô vẫn không hiểu tại sao mọi người lại tập trung ở đây, sự xuất hiện của một người phụ nữ lạ mặt.
Đối với Nhã Ân, đây có thể là người phụ nữ lạ nhưng với bác Lâm lại là người quen lâu ngày không gặp lại.
Đột nhiên, Vương phu nhân lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người:
''Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Mấy người coi tôi là con rối à? Gia Hân là ai? Tại sao lại gọi ông bằng ba?''
Vương phu nhân hét vào mặt ông Vương. Từ lúc tới bệnh viện này tới giờ mà toàn gặp những chuyện khó hiểu và bản thân đang cần một lời giải đáp. Ông Vương sau một cuộc hôn mê dài vừa tỉnh dậy, trong đầu có chút choáng váng lời nói cũng trở nên khó khăn.
Nhã Ân nhìn ông một lượt cũng nghĩ đã đến lúc Vương phu nhân nên biết sự thật. Cô nói:
''Gia Hân là con gái ruột của mẹ!''
Vương phu nhân tròn xoe mắt ngạc nhiên:
''Chuyện này là thế nào? Tại sao cô lại nói như vậy?''
''Con tìm thấy được tập hồ sơ trong ngăn kéo tủ ở phòng làm việc của ba. Trong đó đó có giấy xét nghiệm ADN của Gia Hân. Nó hoàn toàn trùng khớp với ADN của ba.''
Vương phu nhân như không tin vào tai mình. Còn chưa hết bàng hoàng thì dì Diễm đứng lên giải thích đầu đuôi mọi chuyện rõ ràng:
''Gia Hân chính là con gái ruột của Lão gia và phu nhân, tôi có thể chứng minh điều đó. Năm xưa, tôi vì mối tư thục riêng với phu nhân mà đã nhẫn tâm mang tiểu thư đi. Hơn 20 năm qua cứ ngỡ trả được thù lòng sẽ nhẹ nhõm nhưng không ngờ nỗi day dứt, dằn vặt luôn ám ảnh tôi. Chính vì thế, hôm nay tôi có mặt ở đây cũng là muốn tìm gặp phu nhân để nói sự thật. Gia Hân là con gái bà.''