Bệnh viện Nha Ái.
Vương phu nhân theo thông tin mà thám tử thu thập được tìm đến phòng bệnh của ông Vương. Vừa đến cửa phòng bà ta không kìm nén được cảm xúc mà đẩy cửa bước vào.
Bên trong, bà ta thấy một người phụ nữ ngồi kế bên giường bệnh đang chăm sóc cho ông. Đôi lông mày khẽ nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra khi biết người phụ nữ kia là ai.
Người phụ nữ mà bà ta đã thề rằng dù có chết đi sống lại 100 lần bà ta vẫn không thể quên. Chính người phụ nữ đó năm xưa nhẫn tâm mang đứa con gái duy nhất của bà đi, bà và con mình lưu lạc hơn 20 năm.
''Diễm Nhi! Con ả khốn khiếp!''
Nghe thấy tiếng, dì Diễm lập tức quay đầu lại nhìn. Nhận ra người đứng trước mặt mình bây giờ là Vương phu nhân, dì Diễm sợ đến tái xanh mặt mày muốn chạy cũng không chạy nổi.
Bao nhiêu phẫn nộ, tức giận, căm hờn với lâu nay bộc phát ra bên ngoài. Vương phu nhân ném túi xách xuống đất rồi lao đến chỗ dì Diễm. Bà ta túm lấy tóc dì giật ngược ra đằng sau, đẩy dì ngã xuống dưới đất.
Nhanh như thoắt, bà ta đã đè lên người dì dùng tay đánh mạnh vào mặt.
Vừa đánh, bà ta vừa chửi:
''Đồ khốn! Con đàn bà độc ác. Tại sao mày dám bắt cóc con tao, chia cắt hai mẹ con tao lâu như vậy? Mày có biết tao đau khổ như thế nào khi mất con không? Mày đã giấu tao ở đâu? Hả! Mày mau nói đi, con khốn!''
Dì Diễm ở thế bị động hơn nữa sức lực cũng không thể bằng bà nên chỉ biết che tay trước mặt né những cái tát trời giáng. Dì không ngừng cầu xin:
''Phu nhân! Xin bà dừng tay lại. Dừng tay lại đi!''
''Mày kêu tao dừng tay? Tại sao tao lại phải dừng tay với loại người như mày? Những nỗi đau về tinh thần mày gây ra cho tao không bằng những cái tát này đâu. Hôm nay có phải đánh mày chết tao cũng đánh, đánh để mày khai ra con gái tao đang ở đâu.''
Vương phu nhân bỏ ngoài tai những lời van xin của dì Diễm, từng cơn giận cứ như vậy mà trút xuống. Dì Diễm có phản kháng nhưng với sức lực của một người yếu thế thì hoàn toàn thất bại.
Lúc này, Gia Hân từ bên ngoài bước vào. Thấy hai người đang đánh nhau trong phòng bệnh liền tới can ngăn. Cô kéo Vương phu nhân sang một bên ngăn cản không cho bà ta tới gần dì.
Dì Diễm nhân cơ hội nhanh chóng thoát thân. Vương phu nhân vẫn vùng vẫy, gào thét:
''Buông tôi ra! Tôi phải cho ả đàn bà này một bài học. Buông ra!''
Gia Hân không phải vừa liền lớn tiếng lại:
''Đây không phải ngoài đường mà bà muốn đánh ai thì đánh. Đây là bệnh viện! Làm ơn giữ trật tự đi.''
Vương phu nhân bây giờ mới ý thức được lý do mình đến đây. Tự trấn tĩnh bản thân đến khi bình tâm lại bà ta mới đứng dậy.
Nhìn thấy Gia Hân và dì Diễm có mặt ở đây, bà ta sinh nghi:
''Có phải hai người đã tự ý chuyển viện cho chồng tôi đúng không?''
Gia Hân đứng ra trả lời:
''Việc chuyển viện chỉ có một mình tôi làm không liên quan gì đến dì Diễm.''
''Không liên quan? Đúng là dì cháu, đến cả tính cách cũng giống nhau luôn muốn ᴄướρ đồ của người khác.''
Gia Hân nắm chặt tay lại tiếng nói gì đó thì bị dì ngăn lại:
''Tôi biết chuyện năm đó tôi bắt cóc con gái của phu nhân là sai. Bà muốn nói tôi thế nào tôi đều chấp nhận nhưng mà không thể nói Gia Hân như vậy''
''Tại sao lại không? Người đều cùng một ruột cả! Một kẻ thì bắt cóc con gái tôi, một kẻ thì giả danh người thân chuyển chồng tôi đến đây. Rốt cuộc là hai người muốn gì? Tài sản của Vương gia phải không? Đúng là người thân với nhau, dì đã không ra gì cháu gái còn là đứa...''