Càng suy diễn bà ta càng thêm căm ghét anh. Trong tâm trí của bà, Vương Đình Phong chính là kẻ ác gây ra rắc rối cho Vương Đình Viễn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy tới khi ông Vương tỉnh thì Vương Đình Viễn sẽ mất trắng. Bà ta không thể để chuyện đó xảy ra, nhất định phải làm nó thay đổi.
Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại hơi thở đều đều. Vương phu nhân trầm ngâm chìm trong suy nghĩ riêng tư. Cứ ngồi như vậy mặc kệ thời gian đang trôi, tiếng kêu của đồng hồ treo tường không ngừng vang lên.
Sau một lúc thẫn thờ, bà ta quyết định đến gặp Vương Đình Phong nói chuyện.
Đứng trước cửa phòng anh, bà ta chần chừ mãi không dám gõ cửa. Tới khi có được can đảm thì một giọng nói bất ngờ vang lên:
''Mẹ đứng trước cửa phòng con có chuyện gì không?''
Vương phu nhân giật nảy mình hệt mình đang làm chuyện sai trái mà bị phát hiện. Mặt mày tái xanh, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
Vương Đình Phong thấy thấy sắc mặt mẹ mình không ổn, sợ bà bị bệnh liền hỏi han:
''Sao mẹ chảy nhiều mồ hôi vậy? Mẹ đau ở đâu à? Hay vẫn giận chuyện ở công ty?''
Bà ta gượng cười, nụ cười giả tạo nhất bà từng có:
''Mẹ không bệnh cũng không giận chuyện ở công ty. Thực ra quyết định của các cổ đông rất sáng suốt. Thằng Viễn mặc dù nhiều năm làm việc ở công ty nhưng mắc rất nhiều sai lầm và vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Chức vụ chủ tịch đối với nó vẫn còn khá xa. Sau chuyện này, chắc hẳn nó sẽ suy xét lại mình.''
''Mẹ nghĩ được vậy thì tốt quá!''
Vương Đình Phong vui vẻ đáp lại bà. Khi nãy anh còn lo bà vì chuyện Vương Đình Viễn không được làm chủ tịch mà sinh bệnh, rồi thêm ghét anh bởi dẫu sao anh cũng là cháu rể ông Lý.
Thấy bà suy nghĩ tích cực như vậy anh cũng an tâm phần nào. Mặc dù từ nhỏ đến lớn không nhận được nhiều sự quan tâm từ bà nhưng anh vẫn rất thương bà bởi bà là mẹ của anh.
Nhìn thấy Vương Đình Phong vui cười trong lòng bà càng thêm tức giận nhưng vẫn cố kìm nén bên trong. Bà nhẹ nhàng nói anh:
''Sắp tới công ty có một dự án xây dựng lớn mà dự án nó được xây dựng ở khu đất hoang nằm ở ngoại ô thành phố. Lần trước mẹ đi qua đó thấy vẫn còn một căn nhà trống, chiều nay con tới đó kiểm tra xem có thể dỡ bỏ được không giúp mẹ!''
''Dạ vâng, để chiều con đi.''
''Cảm ơn con, thôi mẹ về phòng nghỉ ngơi.''
Vương Đình Phong cúi đầu kính cẩn đợi. Anh đứng lặng trước hành lang dài nhìn theo bóng bà, ánh mắt chứa đầy sự thất vọng, nụ cười chua chát nở trên môi, đôi môi mấp máy vài lời:
''Đến cuối cùng, mẹ vẫn muốn gϊếŧ con!''
Trở về phòng, Vương phu nhân cảm thấy rất hài lòng với những gì mình đã làm. Chỉ cần ngồi đây rồi nghĩ đến kết quả đã khiến bà ta bật cười thoả mãn. Chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Bà Hằng rất nhìn màn hình, là số của thám tử tư mà bà ta đã thuê.
''Có chuyện gì không?''
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông:
''Phu nhân, tôi đã tìm thấy nơi mà chồng bà được chuyển đến rồi.''
''Là ở đâu?''
''Bệnh viện Nha Ái cách trung tâm thành phố khoảng 10km.''
''Tôi biết rồi, tiền tôi sẽ chuyển cho anh.''
Vương phu nhân cúp máy rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ tới bệnh viện gặp ông Vương. Sau khi nhận được tin ông Vương được một người nào đó chuyển viện, bà ta đã không ngừng cho người điều tra.
Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng đã đã tìm được bệnh viện ông Vương đang chữa bệnh. Bà ta lấy tạm vài món đồ cần thiết bỏ vào túi xách vội vàng rời khỏi nhà. Một phần bà ta nôn nóng muốn biết chồng mình hiện giờ ra sao, cái mà bà ta muốn biết người có đủ khả năng đưa ông ấy đi là ai?