Nhìn dáng vẻ thê thảm của cô ta bây giờ, Nhã Ân vừa thương cảm vừa căm hận. Cô nhớ lại, đây cũng chính là dáng vẻ khi cô bị Như Ly đẩy ngã ở bệnh viện.
Đau đớn tủi nhục khi bị người mình yêu quay lưng. Cô không biết Như Ly có tình cảm với Vương Đình Phong hay không nhưng đây là cái giá mà cô ta phải trả. Nhã Ân đưa tay lên, vén chỗ tóc rối của Như Ly sang một bên, ngữ điệu nhẹ nhàng mà thâm cay:
''Đáng lẽ, cô phải có nhiều lựa chọn hơn cho bản thân mình nhưng cuối cùng lại đi phá hoại hạnh phúc người khác. Sẽ chẳng có hạnh phúc nào cho kẻ thứ ba đâu. Trong tình yêu không dựa vào ai yêu ai nhiều hơn để phân biệt kẻ thứ ba. Đã là kẻ chen chân vào cuộc tình của người khác thì mãi mãi là kẻ thứ ba.''
Dứt lời, Nhã Ân đứng dậy. Cô nhìn người con gái dưới chân mình bằng ánh mắt khinh thường nói:
''Vương gia chúng tôi không chứa loại người như cô. Mời cô ra khỏi đây!''
Nhã Ân vừa nói dứt câu, bác Lâm từ trên lầu đi xuống kéo theo một chiếc vali rất to trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Bác đặt vali kế bên Như Ly, niềm nở nói:
''Tôi đã dọn đồ cho cô xong rồi, đảm bảo trong nhà này không còn thứ gì của cô còn sót lại. Cô có thể yên tâm và rời đi không cần quay lại nhé!''
Hành động của bác Lâm khiến Vương Đình Phong bật cười. Anh không ngờ người bác của mình lại nhanh nhẹn trong những việc này đến thế.
Bị đánh, bị chửi, bị đuổi. Bao nhiêu căm hờn Như Ly kìm nén vào bên trong.
Cô ta vịn tay xuống đất đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hàng lên những tia máu đầy giận dữ nhìn thẳng vào Nhã Ân mà cảnh cáo:
''Tôi nhất định sẽ khiến cô đau khổ!''
Như Ly cách nhìn xung quanh một lượt rồi kéo vali ra khỏi nhà. Đi đến cửa, cô ta bắt gặp Vương phu nhân đã đứng đó từ bao giờ.
Vậy là từ đầu đến cuối câu chuyện bà ta đều nghe thấy hết. Mọi lần, Như Ly sẽ cầu xin bà ta để bản thân được ở lại nhưng lần này thì không. Cô ta nhanh chóng lướt qua người bà và dường như trong đầu đã có kế hoạch gì đó.
Vương phu nhân lúc này từ bên ngoài bước vào thản nhiên như chưa từng nghe thấy chuyện gì. Nhìn thấy bà, Vương Đình Phong và Nhã Ân cúi đầu chào nhưng bà ta phớt lờ hai người đi thẳng một mạch lên phòng.
Hai người nhìn theo bóng dáng bà ngầm hiểu bà đang buồn vì chuyện ở công ty. Ai cũng biết bà ta thương Vương Đình Viễn, nay con trai bà bị cắt chức làm sao vui cho nổi.
Thấy không khí có vẻ trầm lắng xuống, bác Lâm lên tiếng giải vây:
''Chắc hai đi đường mệt rồi. Lên phòng nghỉ ngơi đi. Tối nay ai tôi sẽ nấu những món thật ngon để mừng phu nhân trở về và đuổi được ai đó.''
''Cảm ơn bác.''
''Chuyện nên làm mà.''
Bác Lâm mỉm cười với hai người, bầu không cũng vì thế mà thoải mái hơn.
Trên phòng, Vương phu nhân nhìn ra cửa sổ trong đầu suy nghĩ những chuyện ᴍôпɡ lung. Bà ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại luôn bất công với Vương Đình Viễn.
Vương Đình Phong chỉ mới vào công ty chưa được bao lâu nhưng đã được sự tín nhiệm của mọi người, trong khi Vương Đình Viễn làm việc lâu năm như vậy không có lấy một lời khen.
Đến ngay cả chức vị chủ tịch đáng lẽ phải thuộc về Vương Đình Viễn nhưng cuối cùng lại bị ông ngoại của Nhã Ân phá hỏng mọi thứ. Bà thương cảm cho con trai mình và càng hận Vương Đình Phong hơn. Nhớ lại cuộc nói chuyện của Vương Đình Phong và Như Ly khi nãy.
Bà ta cảm thấy bản thấy như con rối trong trò chơi. Cứ ngỡ rằng, anh bị mất trí nhớ nên bà mới lợi dụng cơ hội để Vương Đình Viễn lên làm chủ tịch.
Thật không ngờ bà ta lại là người bị lừa. Bà ta nghĩ chính Vương Đình Phong đã một tay dựng lên vở kịch này để khiến các cổ đông đuổi Vương Đình Viễn ra khỏi công ty không cần động tay.