''Không phải anh đã giải thích là anh và cô ta không có gì rồi à? Em vẫn không tin anh sao?''
Nhã Ân gật đầu tỏ vẻ không tin những gì anh nói. Hôm qua anh đã giải thích tường tận, rõ ràng đến thế cuối cùng cô vẫn không tin. Vương Đình Phong chỉ biết nén tiếng thở dài đầy bất lực.
Nhìn vẻ mặt của anh, Nhã Ân thích thú nói:
''Nếu anh muốn em tin thì chứng minh đi.''
''Chứng minh bằng cách nào?''
''Đuổi Như Ly ra khỏi Vương gia!''
Vương Đình Phong lúc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên sau cùng lại gật đầu đồng ý.
''Khi kết thúc công việc ở công ty, anh sẽ giải quyết chuyện đó ở nhà.''
''Không! Em muốn anh phải quyết ngay bây giờ.''
''Còn công việc ở đây?''
''Ông em lo!''
Dứt lời, Nhã Ân kéo tay Vương Đình Phong ra khỏi phòng. Hai người cứ như vậy mà rời khỏi công ty trở về Vương gia.
Vừa đi anh vừa nghĩ, cô vợ của mình quả thật bá đạo. Lúc trước khi anh còn là một tên ngốc, cô đã đảm nhận vị trí phó giám đốc rất tốt mặc dù trước đó không hề có nhiều kinh nghiệm trong việc điều hành công ty hay tham gia các dự án, kế hoạch quan trọng.
Bây giờ rời khỏi công ty rồi, cô vẫn có ảnh hưởng tới Đài Bắc và điều không ngờ tới cổ đông lớn nhất của công ty ai lại chính là ông ngoại của Nhã Ân. Trong đầu anh bỗng chốc suy nghĩ về tương lai của mình. Nếu lỡ sau này anh có làm gì sai với cô thì chắc số phận cũng chẳng mấy yên ổn.
Mất một khoảng thời gian đi xe, cuối cùng cũng dừng lại trước biệt thự Vương gia. Vương Đình Phong xuống xe trước mở cửa cho Nhã Ân. Cô vui vẻ khoác tay anh đi vào.
Bên trong nhà, Như Ly đang ung dung ngồi khi xem tivi còn bác Lâm thì dọn dẹp dưới bếp. Thấy anh về cô ta vội buông dĩa trái cây xuống đi lại cho anh:
''Phong! Anh về rồi...''
Ngữ điệu của Như Ly càng về sau càng yếu hơn đặc biệt là khi nhìn thấy Nhã Ân khoác tay anh.
Hai mắt cô ta đỏ long sòng sọc, chỉ thẳng tay vào mặt Nhã Ân quát lớn:
''Hai người đang làm gì thế hả? Tại sao anh lại để cô ta khoác tay mình?''
Nhã Ân nhếch mép:
''Tôi là vợ của anh ấy! Vợ chồng khoác tay nhau có gì là sai.''
Câu nói của Nhã Ân khiến Như Ly bật cười. Cô ta khoanh tay trước пɡựᴄ khinh thường đáp lại:
''Cô bị ảo à? Tôi mới là vợ của Đình Phong không phải cô. Phong, anh nói gì đi chứ. Anh để con người làm này lên mặt với em à?''
Vương Đình Phong chỉ nghe không đáp. Anh quay sang phía Nhã Ân kéo cô vào lòng rồi đặt lên môi một nụ hôn trước mặt Như Ly.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta buông thõng tay xuống gương mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Sau khi trao cho Nhã Ân nụ hôn làm chứng, anh mới nhìn về phía Như Ly giọng nói đầy cao ngạo:
''Cô mới là người bị ảo đấy! Vương Đình Phong tôi chỉ có một người vợ là Nghiêm Nhã Ân. Mong cô bớt nhận vơ lại!''
''Nhưng không phải anh...''
''À, chuyện mất trí nhớ thực ra là tôi nói dối. Tôi chỉ lợi dụng cô để thực hiện kế hoạch của mình thôi. Bây giờ mọi chuyện đã xong xuôi, cô cũng hết giá trị lợi dụng.''
Như Ly tkhông tin vào những gì mình nghe thấy. Cô ta lắc đầu lia lịa từ chối chấp nhận sự thật, miệng không ngừng lẩm bẩm:
''Không! Không! Đây không phải là sự thật. Phong, anh đang nói dối có phải không? Trả lời em đi!''
Cô ta dần trở nên điên loạn lao tới phía anh. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ áo anh hét lớn. Vương Đình Phong vô tình gỡ tay cô ta ra khỏi áo mình rồi đấy cô ta ra xa. Như Ly ngã khụy xuống đất một cái đau đớn, nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.
Lúc này, Nhã Ân mới buông tay Vương Đình Phong. Cô từng bước tiến lại gần phía Như Ly, ngồi xuống kế bên.