Nhận Tiền Sau Khi Ly Hôn, Tôi Sống Sung Sướng

Chương 7



Tôi tuy không có tiền, nhưng tôi có một tấm lòng chân thành. Tôi muốn dùng tình yêu và sự tốt bụng để cảm hóa họ, để họ chấp nhận tôi.

 

Khi mẹ của Phó Vân bị viêm phổi, ngay cả người giúp việc cũng tránh xa, sợ bị lây nhiễm. Chỉ có tôi ở cạnh giường chăm sóc bà ấy không rời, cho đến khi bà hồi phục.

 

Nhưng sau khi khỏe lại, bà chỉ lạnh lùng nói một câu:

 

“Vụng về quá, còn không bằng người giúp việc dọn nhà vệ sinh trong nhà.”

 

Lúc đó, tôi buồn rất lâu, không ngừng tự hỏi liệu có phải mình đã làm sai điều gì không.

 

Không lâu sau, mẹ Phó Vân lại gọi điện, bảo tôi đến chăm sóc cô em gái của Phó Vân vì cô ấy bị bệnh.

 

Tôi vui mừng đồng ý, nghĩ rằng cuối cùng họ cũng đã công nhận và chấp nhận tôi.

 

Cho đến khi tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa mẹ Phó Vân và cô em gái của anh ta.

 

“Chỉ là nuôi một con ch.ó ngoan ngoãn thôi.”

 

“Thích ai thì để A Vân nuôi ở bên ngoài là được.”

 

“Con này thì cứ giữ lại làm bao cát, nhà mình cũng không thiếu chút thức ăn cho chó.”

 

Chó ngoan, bao cát, tạm bợ, thức ăn cho chó.

 

Hóa ra, trong mắt họ, tôi thậm chí còn không được xem là một con người.

 

Chẳng trách sau này họ không phản đối chuyện tôi và Phó Vân. Vì trong mắt họ, tôi chỉ là một con thú cưng.

 

Được thôi, hôm nay để tôi cho các người thấy sức mạnh khi thú cưng nổi giận!

 

15

 

Lâm Sương cũng có mặt, còn mang theo quà tặng cho mọi người trong bữa tiệc.

 

Có tôi: “cái đuôi chó” này làm đối chứng, Lâm Sương – người môn đăng hộ đối – đương nhiên được các trưởng bối yêu thích hơn.

 

Mẹ của Phó Vân giả vờ trách móc, vỗ nhẹ vào tay Lâm Sương, nói:

 

“Con bé này đúng là không có lương tâm, làm sao nỡ lòng rời bỏ chúng ta mà một mình chạy ra nước ngoài.”

 



“Nếu lúc đó con không đi, bây giờ con và A Vân đã có con ba tuổi rồi.”

 

Lâm Sương cố tình liếc tôi một cái đầy vẻ kinh ngạc, rồi nói:

 

“Bác gái, đừng nói như vậy, Thanh Thanh sẽ buồn đấy.”

 

“Chuyện của con và A Vân không trách ai được, chỉ trách Sương Sương không có phúc.”

 

“Nhìn thấy anh A Vân sống tốt, Sương Sương đã mãn nguyện rồi.”

 

Mẹ của Phó Vân liếc nhìn tôi, thấy tôi đang bận ăn uống, bà càng thêm bực mình:

 

“Ba năm rồi, bụng cô ta cũng không có động tĩnh gì, đúng là đồ vô dụng.”

 

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, kiếp trước là c.h.ế.t đói mà đầu thai sao?”

 

Tôi lập tức nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, nhếch miệng cười với bà, phun ra một đống vụn bánh.

 

Mẹ Phó Vân lập tức che miệng, quay đầu đi, vẻ mặt như vừa thấy thứ gì kinh tởm.

 

Hehe, thành công làm bà ấy phát ghê rồi.

 

Buổi tiệc bắt đầu, sau khi Phó Vân phát biểu, anh ta nói sẽ chiếu một đoạn video về tương lai của dự án để mọi người cùng xem và hướng tới.

 

Tôi dưới khán đài dẫn đầu vỗ tay nhiệt liệt.

 

Lâm Sương liếc tôi đầy mỉa mai, dùng giọng chỉ đủ để tôi nghe thấy, nói:

 

“Tô Thanh Thanh, cô c.h.ế.t chắc rồi.”

 

Trên màn hình chiếu những bức ảnh tôi ăn mặc xộc xệch, cảnh tôi đưa một người đàn ông lên lầu trong đêm mưa, và cả đoạn video tôi mặc bikini đùa giỡn với người đó trên bãi biển.

 

Cả hội trường sững sờ.

 

Phó Vân là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, lập tức tắt video, giận dữ nói:

 

“Là ai, ai dám ghép những bức ảnh này để bôi nhọ vợ tôi!”

 

Tên khốn này, đúng là còn biết cách “đánh lạc hướng” nữa chứ!



 

16

 

Rất nhanh, đội ngũ chuyên gia đến.

 

Sau khi kiểm tra, những bức ảnh và video đều là ảnh gốc chưa qua chỉnh sửa. Điều đó có nghĩa là, không ai bôi nhọ tôi, mà tôi thực sự đã “ngoại tình”.

 

Những người trước đó đứng về phía tôi lập tức lùi lại, giữ khoảng cách ba mét, ánh mắt đầy khinh thường.

 

Phó Vân ôm lấy ngực, đau đớn chất vấn tôi:

 

“Thanh Thanh, anh yêu em như thế, tại sao em lại phản bội anh?”

 

“Anh có điểm nào chưa đủ tốt sao? Em nói đi, anh có thể thay đổi.”

 

Quả là một màn hóa thân thành tổng tài si tình xuất sắc.

 

Như vậy, dù ly hôn hay tái hôn, mọi người chỉ biết đồng cảm với anh ta, chúc phúc cho anh ta, và những điều đó sẽ trở thành đòn bẩy cho sự nghiệp của anh ta.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, không thể tưởng tượng nổi, một người trông có vẻ yếu đuối bất lực như vậy, trong lòng lại chứa đựng những mưu mô độc ác.

 

Tôi bỗng nhớ lại một đêm mưa ba năm trước.

 

Anh ta đứng dưới nhà tôi, cầu xin tôi làm bạn gái anh ta, ánh mắt cũng yếu đuối bất lực như vậy, khiến tôi mềm lòng, buông bỏ sự phòng bị, để bản thân tin vào anh ta, tin vào một lần “tình yêu tổng tài”.

 

Đáng tiếc, sự mềm lòng và lòng tốt của tôi cuối cùng lại cho chó ăn.

 

Nhớ đến cái c.h.ế.t thảm của tôi ở kiếp trước, và sự tuyệt vọng của A Tửu khi bị dồn vào đường cùng, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo.

 

“Phó Vân, anh tỉnh táo lại đi, người phụ nữ này không xứng đáng để anh hy sinh!”

 

“Phó Vân, ly hôn với cô ta đi, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Phó!”

 

“Con bé nhà quê như cô, được gả vào nhà họ Phó là phúc đức tổ tiên để lại, còn dám phản bội Phó Vân, xem tôi có đánh c.h.ế.t cô không!”

 

Anh họ của Phó Vân nhảy ra, tung một cú đá về phía tôi.

 

Phó Vân lập tức ôm lấy tôi, cú đá đó đạp thẳng vào lưng anh ta.

 

Chuyện này đúng là rắc rối lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv