Mọi người đều cảm thấy bất bình thay cho Phó Vân, thay anh ta mắng tôi là kẻ vô ơn, đồ tâm cơ.
Mẹ của Phó Vân tức đến mức chửi anh ta là đồ ngốc.
Lâm Sương thì khóc đến đỏ cả mắt, nói:
“Thanh Thanh, anh A Vân tốt như vậy, sao em nỡ lòng nào làm tổn thương anh ấy?”
“Em là vì chị quay về nên cố ý giận dỗi mà ngoại tình, đúng không?”
“Chị và anh A Vân là thanh mai trúc mã. Lần này về, anh ấy quả thật có giúp chị một chút. Nhưng đó chỉ là chút tình bạn giữa những người bạn với nhau, chị và anh A Vân từ đầu đến cuối đều trong sạch.”
“Nếu Thanh Thanh em thực sự hận chị, vậy chị sẽ đi ngay bây giờ. chị chỉ cầu xin em hãy đối xử tốt với anh A Vân. chị đã làm tổn thương anh ấy một lần rồi, xin em đừng làm anh ấy tổn thương thêm nữa, được không?”
Trong số những người có mặt, không ít người biết về mối quan hệ trước đây giữa Phó Vân và Lâm Sương. Nghe những lời này của Lâm Sương, sự căm ghét của họ đối với tôi càng dâng lên.
Chị họ của Phó Vân lên tiếng:
“Sương Sương, nếu phải đi thì là cô ta đi!”
“Em và A Vân vốn dĩ là một đôi. Nếu không phải con tiện nhân kia ép buộc A Vân, sao A Vân lại kết hôn với cô ta.”
“A Vân, ly hôn với cô ta đi. Nhà họ Phó chúng ta tuyệt đối không cần loại người có vết nhơ trong nhân phẩm như thế này!”
Lời của chị họ lập tức nhận được sự đồng tình, mọi người đều hô hào yêu cầu Phó Vân ly hôn với tôi.
Phó Vân đứng chắn trước tôi, vẻ mặt đau khổ nói:
“Mọi người đừng làm tổn thương Thanh Thanh, chuyện đi đến ngày hôm nay là lỗi của tôi.”
“Thanh Thanh, là tôi có lỗi với em, lúc trước tôi không nên ép buộc em kết hôn với tôi.”
“Nếu tự do là điều em khao khát, tôi sẽ để em ra đi.”
“Chúng ta ly hôn thôi.”
17
Phù, cuối cùng cũng nói ra được câu thoại.
Thật lòng mà nói, nhìn họ diễn kịch mà tôi cũng thấy mệt thay.
Tôi bình tĩnh gật đầu:
“Vậy tài sản có chia cho tôi không?”
“Tô Thanh Thanh, cô ngoại tình trong hôn nhân mà còn đòi chia tài sản, cô nghĩ gì vậy!” Chị họ tức giận quát.
“Mẹ lớn, tuyệt đối không thể để loại phụ nữ này lấy đi một xu nào của nhà họ Phó!”
“Tô Thanh Thanh, tha cho cô một mạng là đã tốt lắm rồi, cô còn dám đòi tiền!” Anh họ cũng hùa theo mắng.
Hai người này tôi chịu đủ rồi. Từ ngày tôi bước chân vào nhà họ Phó, họ đã luôn nhắm vào tôi, cứ như thể tôi ăn cơm nhà họ vậy.
“Hai người phiền quá! Tôi chia tài sản với Phó Vân, liên quan gì đến hai người!”
“Thế nào, hai người định làm con của Phó Vân để chia tài sản của anh ấy à?”
“Lo mà quản mấy chuyện lặt vặt nhà mình đi. Suốt ngày chỉ biết soi mói người khác, hai người là cái thá gì?”
Không ngờ tôi dám đáp trả, anh họ và chị họ tức giận đến mức muốn đánh tôi. Nhưng Phó Vân chắn trước mặt tôi, khiến họ không thể động thủ.
“Thanh Thanh, tiền tôi sẽ cho em.” Phó Vân mệt mỏi nói. “5 triệu nhân dân tệ, đủ để em sống cả đời rồi.”
Tôi lắc ngón tay:
“Không, 200 triệu, một xu cũng không thiếu.”
200 triệu, cả căn phòng lập tức hít một hơi lạnh.
Lại thêm một tràng những lời chửi rủa vang lên, nhưng không sao cả. Dù gì họ cũng chỉ lặp lại những câu cũ như mắng tôi tham tiền, mê của, là đồ vô ơn.
Ở vòng tròn hào môn mà nói đạo đức với tôi, đúng là buồn cười c.h.ế.t mất.
Trên đời này, những kẻ không biết đạo đức nhất chính là họ – những người nắm trong tay tài sản, nghĩ rằng mình có thể thao túng thế giới và định đoạt cuộc đời của những người bình thường.
“Phó Vân, tôi hỏi anh lần cuối, 200 triệu có đưa không?” Tôi nghiêm túc hỏi.
Phó Vân quay lưng lại phía mọi người, trong góc độ họ không nhìn thấy, ánh mắt anh ta đầy vẻ áp chế, nói với tôi:
“Thanh Thanh, ngoại tình trong hôn nhân, ra tòa cô ngay cả 5 triệu cũng không có.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh ta đầy vẻ tự tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng.
“Tốt.” Tôi vỗ tay.
“Tổng giám đốc Phó, gói hàng 'hủy hoại danh dự' của anh đã được gửi đi, vui lòng kiểm tra nhé!”
Tôi đập mạnh ly rượu xuống.
18
Màn hình vốn đã tắt bỗng sáng lên lần nữa.
Trên màn hình, là hình ảnh Quý Động bị trói chặt trên ghế, thú nhận toàn bộ chi tiết về việc cậu ta được Phó Vân mua chuộc và bỏ thuốc vào rượu của tôi.
Quý Động khóc lóc thảm thương, nước mắt giàn giụa:
“Ban đầu em chỉ là một chú vịt ngoan ngoãn, chính Tổng giám đốc Phó đã đưa cho em 1 triệu nhân dân tệ, bảo em dụ dỗ chị Thanh Thanh, nhằm tạo chứng cứ chị ngoại tình trong hôn nhân, để chị ra đi tay trắng, một xu cũng không lấy được.”
“Huhu, chị Thanh Thanh, tha cho em đi. Nghe nói Tổng giám đốc Phó phải dựa vào thuốc bổ thận mới được. Nhưng em còn trẻ, chỉ cần chị nói một câu, em lập tức có thể khiến chị hài lòng.”
Tiếp theo video là đoạn ghi âm ngày tôi bắt quả tang Phó Vân và Lâm Sương.