Nhận Tiền Sau Khi Ly Hôn, Tôi Sống Sung Sướng

Chương 6



“Chị, chị cũng quá coi thường người ta rồi!”

 

“Tôi ra tay phải có giá, ít nhất cũng 100.000 nhân dân tệ. Vụ này, Tổng giám đốc Phó đã trả tôi 1 triệu, chị nghĩ 500 mà muốn à? Mơ đi!”

 

“Cái gì!”

 

Tôi kinh ngạc:

 

“Phó Vân dám trả em 1 triệu? Anh ta bị ngốc à! Em đáng giá đến 1 triệu sao? Tôi không tin! Chắc chắn không thể nào! Phó Vân không thể có ánh mắt kém như vậy. Em nhất định đang nói dối tôi, em không xứng, em đang c.h.é.m gió!”

 

“Chém gió cái gì! Tôi cho chị xem chuyển khoản của Tổng giám đốc Phó, hừ!”

 

Quý Động kích động giơ điện thoại ra trước mặt tôi.

 

“Mở to mắt ra mà nhìn, tôi xứng đáng 1 triệu đấy!”

 

“Trời đất, Phó Vân thật sự chuyển cho em 1 triệu? Anh ta đưa nhiều như vậy để làm gì?”

 

“Đương nhiên là để tôi dẫn dụ chị, khiến chị ngoại tình trong hôn nhân...”

 

Quý Động đột nhiên bụm miệng, vẻ mặt hoảng hốt:

 

“Chị, chị không phải đã bị hạ thuốc rồi sao? Sao chị vẫn còn tỉnh táo để bẫy tôi thế này?”

 

Tôi cười duyên dáng:

 

“Đương nhiên là vì em ngốc thôi.”

 

Cái trò lén bỏ thuốc bột vào ly rượu khi rót, còn tưởng rằng tôi không nhận ra.

 

Em nghĩ rằng tổ chức sinh nhật cho tôi sẽ làm tôi cảm động sao?

 

Buồn cười c.h.ế.t mất, không còn là người mù quáng vì tình yêu và làm thánh mẫu nữa, tôi chỉ nghi ngờ rằng em có ý đồ khác thôi.

 

Tôi đập mạnh ly rượu làm hiệu lệnh.

 

Ngay sau đó, A Tửu xông vào, tay cầm chai bia.

 

13

 



Quý Động bị tôi và A Tửu trói chặt trên ghế.

 

Dưới sự “cảnh cáo nổ đầu” của A Tửu, cậu ta thú nhận toàn bộ sự việc.

 

Quả nhiên, đúng như tôi đoán, cậu ta là do Phó Vân cử đến để dẫn dụ tôi phạm lỗi. Mục đích là sau khi dự án hợp tác được ký kết, sẽ gán cho tôi tội danh ngoại tình trong hôn nhân, đẩy tôi ra đi tay trắng.

 

Dựa vào những chứng cứ thép mà họ chuẩn bị, dù tôi có tung ra đoạn ghi âm cũ hay đưa ra giấy nợ của Phó Vân, họ cũng có thể chối cãi rằng tất cả đều là giả mạo.

 

Nghe xong, tôi tức đến mức sôi máu. Tôi biết Phó Vân là đồ cặn bã, nhưng không ngờ anh ta lại cặn bã đến mức không cần thể diện nữa.

 

Dù sao tôi cũng là vợ chung chăn chung gối với anh ta suốt ba năm, vậy mà để không phải đưa tiền, anh ta lại tìm cách hại tôi.

 

Tức c.h.ế.t mất! Sớm biết vậy, hôm đó tôi đã đồng ý với anh ta, đợi anh ta ngủ rồi cắt đứt “anh em” của anh ta rồi!

 

A Tửu nói muốn báo cảnh sát, nhưng tôi ngăn lại.

 

Với mối quan hệ của Phó Vân, dù có báo cảnh sát cũng vô ích, giống như kiếp trước A Tửu báo án nhưng chẳng được gì.

 

Tôi cầm chai bia, gõ nhẹ vào đầu Quý Động đang run rẩy.

 

“Tiểu Quý à, muốn kiếm 2 triệu nhân dân tệ không?”

 

Đôi mắt của Quý Động lập tức sáng lên:

 

“Thật hả? Có chuyện tốt vậy sao? Là làm nội gián à?”

 

Cậu ta nhỏ mà giác ngộ cũng cao phết.

 

Tôi gật đầu:

 

“Giúp tôi đánh lạc hướng Phó Vân, khiến anh ta nghĩ rằng tôi đã rơi vào bẫy.”

 

“Dùng danh nghĩa chúng ta hẹn hò, vòi tiền từ anh ta. Tiền lấy được chia đôi, xong việc tôi sẽ trả thêm cho cậu 1 triệu.”

 

Tôi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay:

 

“Đừng có giở trò nhé, tôi đã quay lại toàn bộ lời khai của cậu rồi. Cảnh sát không bắt được Phó Vân, nhưng bắt cậu thì chỉ cần một câu thôi.”

 

“Chị nói gì vậy!” Quý Động bỗng nhiên nghiêm nghị nói:



 

“Sao tôi lại có thể không thuận theo “ba” mình chứ!”

 

14

 

Ngay trước mặt tôi, Quý Động gửi cho Phó Vân mấy tấm ảnh tôi nằm trên giường.

 

Đã diễn thì phải diễn trọn vẹn, mấy ngày sau đó tôi đều trốn trong nhà A Tửu, không bước ra ngoài.

 

Quý Động thì mỗi ngày, dù mưa hay nắng, đều ôm một bó hoa đứng dưới nhà, ngước nhìn lên lầu.

 

Cuối cùng, vào một đêm mưa bão, tôi cầm ô đi xuống, đưa cậu ta – người đã ướt như chuột lột – lên nhà.

 

Ngày hôm sau, chúng tôi cùng đi du lịch châu Âu, tất nhiên là có A Tửu đeo kính râm to bản âm thầm đi theo phía sau.

 

Quý Động mỗi ngày đều báo cáo hành trình của chúng tôi cho Phó Vân, gửi ảnh và video chúng tôi nắm tay nhau, tiện thể hỏi xin thêm tiền du lịch.

 

Phó Vân keo kiệt gửi 500.000 nhân dân tệ, yêu cầu chúng tôi đến những nơi ít người và có chi phí thấp. Lý do là vì sợ chúng tôi quá phô trương, làm lộ thân phận của tôi.

 

Dù sao thì, trong thời gian dự án sắp được ký kết, phu nhân của Tổng giám đốc Phó không thể để xảy ra bất kỳ scandal nào.

 

Được thôi, 500.000 có hơi ít, nhưng cũng tạm đủ cho chúng tôi chi tiêu.

 

Thấm thoắt một tháng trôi qua, kế hoạch hợp tác dự án đã được ký kết. Tôi đọc tin tức tài chính và thấy bài phỏng vấn Phó Vân về dự án.

 

Ngay khi dự án được xác nhận, Phó Vân gọi điện bảo tôi về nhà.

 

Lúc đó, ba chúng tôi đang tận hưởng ánh nắng, bãi biển và những cơ bụng săn chắc trên một hòn đảo.

 

Nghe lời, chúng tôi lập tức thu dọn hành lý và trở về.

 

Trong hào môn, ngoài nhiều tiền ra, thì cũng chỉ là nhiều tiệc tùng.

 

Lần này, để ăn mừng dự án hợp tác thành công, Phó Vân tổ chức một buổi tiệc mừng.

 

Khách mời đều là người thân, bạn bè thân thiết của anh ta, cùng các đối tác hợp tác dự án.

 

Vừa nhìn thấy tôi, người thân của Phó Vân ai nấy đều lộ vẻ chán ghét, như thể tôi là thứ rác thải sinh hóa nào đó.

 

Kiếp trước, bất chấp sự phản đối của gia đình, Phó Vân cưới tôi, khiến tôi cảm thấy rất áy náy. Vì vậy, tôi luôn cố gắng tìm cách hòa nhập vào gia đình anh ta.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv