A Tửu của tôi, là người tôi có lỗi nhất ở kiếp trước.
A Tửu cũng là một cô nhi, chúng tôi lớn lên cùng nhau trong trại mồ côi, là người thân thiết nhất của nhau trên đời này.
Khi biết tôi muốn ly hôn, A Tửu tìm mọi cách giúp tôi lên kế hoạch, thậm chí còn thuê thám tử tư để thu thập bằng chứng Phó Vân ngoại tình trong hôn nhân, hy vọng có thể giúp tôi giành được quyền lợi nhiều nhất có thể.
Nhưng tôi lại đưa tất cả những bằng chứng đó cho Phó Vân. Chỉ để chứng minh với anh ta rằng tôi thật lòng yêu anh ta, ngay cả khi có bằng chứng cũng không nỡ làm tổn thương anh ta.
Trong lòng, tôi hy vọng Phó Vân sẽ sốc, cảm động, tỉnh ngộ, rồi cầu xin tôi quay lại, diễn một màn truy thê đầy đau lòng tại “hỏa táng trường.”
Rất tốt, anh ta quả thật đã truy đuổi – bằng cách cầm gậy muốn đánh tôi ra khỏi nhà.
Vì chuyện đó, A Tửu bị Phó Vân căm ghét, mất cả công việc.
A Tửu mắng tôi ngu ngốc, mắng tôi chỉ biết yêu đến mù quáng, mắng tôi đáng bị Phó Vân bỏ rơi.
Tôi tức giận cãi nhau với cô ấy, nói rằng yêu thật lòng một người thì có gì sai?
Chúng tôi chia tay trong không khí không vui, cho đến khi tôi c.h.ế.t cũng chưa từng liên lạc lại.
Nhưng sau vụ tai nạn xe của tôi, chính A Tửu là người đầu tiên xuất hiện để lo liệu hậu sự, hỏa táng và chôn cất tôi.
Ngày hôm đó, tôi đứng ngay bên cạnh cô ấy, nghe cô vừa đốt giấy vừa khóc, vừa mắng tôi là “mù quáng vì tình yêu.”
Mắng đến cuối cùng, cô ấy khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói:
“Thanh Thanh, cậu quay lại đi, mình sẽ không mắng cậu nữa.”
Sau đó, để giúp tôi trả thù, A Tửu đã lên mạng bóc trần chuyện Phó Vân ngoại tình với Lâm Sương, công khai mắng Lâm Sương – người muốn bước chân vào giới giải trí – là kẻ thứ ba, thậm chí còn dùng tên thật để tố cáo tập đoàn Phó thị trốn thuế, khiến cổ phiếu Phó thị lao dốc.
Phó Vân căm hận A Tửu, mua chuộc người để bắt cóc cô ấy đến vùng hoang vu, hủy hoại danh dự của cô.
A Tửu không còn nơi nào để cầu cứu, đau khổ không muốn sống, lái xe tông c.h.ế.t Phó Vân và Lâm Sương, sau đó tự mình ra đầu thú, vào tù.
A Tửu, tất cả đều là lỗi của tôi.
Yên tâm, lần này tôi nhất định không để cậu phải thất vọng.
7
Biết tôi định dùng tiền của Phó Vân để đưa cô ấy đi mua sắm, A Tửu hoảng sợ đến mức muốn dẫn tôi đi gặp thầy bói, xem tôi có bị chiếm đoạt linh hồn hay không.
Trước đây, muốn tặng A Tửu chiếc lắc tay vàng vài nghìn tệ làm quà sinh nhật, tôi đã phải tiết kiệm hai tháng lương.
Nhìn tấm thẻ phụ trong tay, tôi cảm thán:
“Trước đây còn trẻ dại, bây giờ thì mình đã nghĩ thông rồi.”
A Tửu ôm chặt lấy tôi, vui mừng đến phát khóc:
“Cuối cùng mình cũng có bạn thân là phú bà rồi.”
“Cứ tiêu đi! Tên tra nam đó, dám xem cậu là thế thân, thanh xuân của Thanh Thanh nhà mình đáng giá hơn mấy đồng tiền trong túi hắn ta nhiều!”
Chiều hôm đó, chúng tôi xem tiền như cỏ rác. Thích gì thì mua, thấy đẹp là vung tiền, thấy thoải mái thì chi tiêu, thật sự sảng khoái.
Nhưng không ngờ, lại gặp phải Lâm Sương.
Nhìn tôi và A Tửu với tay xách nách mang đầy túi lớn túi nhỏ, ánh mắt Lâm Sương tràn đầy khinh bỉ:
“Quả nhiên, lúc đầu cô nhắm vào tiền của A Vân mà đến. Đồ mê tiền, không chỉ tham lam mà còn 'xóa đói giảm nghèo' nữa cơ.”
“Tô Thanh Thanh, tiền của A Vân cũng không dễ kiếm. Cô dùng tiền của anh ấy để mua đồ cho mèo chó ngoài đường, anh ấy đồng ý chưa?”
“Sao hả, thật sự xem A Vân như cây ATM hả?”
“Cút đi, đem mấy thứ này trả lại ngay.”
A Tửu phản pháo:
“Ôi chao, vợ hợp pháp còn không có tư cách, vậy ai có? Là cô, kẻ thứ ba sao? Để tôi xem thử cô mua cái gì.”
Nói rồi, A Tửu giật túi trong tay Lâm Sương, một tấm thẻ đen rơi ra, phía sau còn có chữ ký của Phó Vân.
“Ui chao, đồng hồ kim cương, hơn 1 triệu tệ cơ đấy. Thanh Thanh, báo cảnh sát đi, đây là tài sản chung trong hôn nhân của cậu mà.”
Lâm Sương tức giận đẩy A Tửu ra:
“Ai là kẻ thứ ba? Không được yêu thương mới là kẻ thứ ba! A Vân đã nói rõ với cô ta rồi, cô ta dựa vào cái gì mà tiêu tiền của A Vân?”
A Tửu còn định cãi nhau tiếp với cô ta.
Tôi kéo A Tửu lại, trực tiếp tát một cái lên mặt mình, rồi quỳ xuống khóc lóc:
“Chị Sương Sương, em sai rồi. Làm vợ mà lại dám tiêu tiền của chồng, em thật đáng trách!”
“Tiền của chồng em, đều là để dành cho chị Sương Sương tiêu xài mà! Em có tội, em không xứng đáng sống, em phải c.h.ế.t đây!”
Tôi hét lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
A Tửu đúng là bạn thân của tôi, dù có ngơ ngác nhưng vẫn không ngừng diễn.
“Trời đất ơi, vợ tiêu tiền của chồng mà còn bị kẻ thứ ba mắng sao!”
“Đây rốt cuộc là sự suy đồi đạo đức hay sự méo mó của nhân tính vậy trời!”
Mọi người xung quanh lập tức tụ tập lại hóng chuyện, còn có người giơ điện thoại lên quay phim.
Buồn cười c.h.ế.t mất, Phó Vân chỉ nói là danh tiếng của anh ta không được tổn hại, đâu có bảo vệ danh tiếng của Lâm Sương đâu.
Dù gì tôi và A Tửu đều để mặt mộc, mặc đồ thể thao, ngày mai trang điểm lên thì ai mà nhận ra.
Nhưng Lâm Sương thì khác, với bộ trang phục tinh tế này, rất dễ bị người ta nhận ra.