Nhận Tiền Sau Khi Ly Hôn, Tôi Sống Sung Sướng

Chương 4



Quả nhiên, thấy cảnh tượng này, Lâm Sương hoảng sợ vội vàng nhặt thẻ rồi chuồn thẳng, đến mức mấy túi xách rơi cũng không thèm để ý.

 

Tôi lập tức chạy đến nhặt, ha ha, hàng mới tinh, chính hãng, bán lại được giá lắm đây.

 

Quay đầu nhìn, phát hiện A Tửu vẫn ngơ ngác nhìn tôi.

 

Hỏng rồi! Chẳng lẽ phát điên làm A Tửu hoảng sợ rồi sao!

 

“À… cái này… sau này mình không phát điên nữa.”

 

A Tửu hoàn hồn, lắc đầu lia lịa, mắt sáng rực:

 

“Không, không, không! Thanh Thanh, bộ dạng cậu phát điên, mình siêu thích luôn!”

 

8

 

Đúng như tôi dự đoán, buổi tối Phó Vân gọi điện tới chất vấn, trách tôi gây rối ở trung tâm thương mại.

 

Tôi gửi cho anh ta một bức ảnh mình nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, giọng yếu ớt và đầy ấm ức nói:

 

“Phó Vân, trời đất chứng giám, ba năm kết hôn, em từng xin anh một món hàng xa xỉ nào chưa? Em đã từng mua một chiếc Chanel nào chưa?”

 

“Hôm nay, chị Sương vừa đến đã mắng em mê tiền, nói em nhắm vào tài sản của anh. Em không sống nổi nữa, em không sống nổi nữa! Trời biết mà, em yêu là yêu con người anh.”

 

“Em bị hoảng sợ, có lẽ sẽ không thể xuất viện trong thời gian ngắn.”

 

Phó Vân có vẻ bực bội:

 

“Vậy kỷ niệm 10 năm của tập đoàn thì sao?”

 

Tôi ho vài tiếng, khó khăn nói:

 

“Tổng giám đốc Phó sẽ không bắt em mang bệnh đi tham dự chứ? Lỡ đâu em bệnh đến mức nói linh tinh… Hay để chị Sương đi đi, chị ấy đẹp hơn em, hiểu chuyện hơn em. Khụ khụ… Đừng quan tâm đến lời người khác, tình yêu chân chính luôn vô địch.”

 

Nói xong tôi định cúp máy.

 

“Thêm 5 triệu nhân dân tệ,” Phó Vân nghiến răng nói: “Cô đi cùng tôi dự kỷ niệm 10 năm, sau khi dự án được quyết định, chúng ta lập tức ly hôn.”

 

Tôi lập tức phấn chấn:

 

“Vậy 5 triệu này chuyển khoản luôn phải không? Số tài khoản anh biết rồi, ghi chú là quà tặng nhé.”

 

“Tô Thanh Thanh, cô đúng là quá đáng!”

 

Vài phút sau, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được 5 triệu tệ.

 



Tôi đăng một bài lên mạng xã hội:

 

“Dù bị bệnh cũng không thể ngăn cản tình yêu của tôi với công việc!”

 

9

 

Thấm thoắt đã đến lễ kỷ niệm.

 

Khi tôi mặc một bộ lễ phục cao cấp, từ tốn bước xuống cầu thang, tôi nhìn thấy ánh mắt của Phó Vân thoáng ngưng lại.

 

Quả nhiên, đàn ông đều là những sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

 

Hiện tại, tôi đã dọn ra khỏi biệt thự của anh ta, chuyển đến nhà của A Tửu. Tính ra, chúng tôi đã nửa tháng không gặp nhau.

 

Hừ, kiếp trước, tôi chỉ lo nấu nướng cho anh ta, chưa từng chăm chút cho bản thân. Bây giờ khi trang điểm lên, như A Tửu nói, dáng người đầy đặn của tôi còn hơn đứt cái dáng thẳng đuột của Lâm Sương.

 

Tôi khoác tay Phó Vân bước lên sân khấu, mỉm cười nghe anh ta phát biểu, nhìn anh ta diễn vai người chồng hoàn hảo, ánh mắt dịu dàng như nước hướng về phía tôi.

 

Có một khoảnh khắc, tôi chợt nhớ lại lúc chúng tôi mới quen nhau, từng có những ngày tháng hạnh phúc.

 

Khi đó, anh ta từng nấu cháo cho tôi mỗi khi tôi bị đau dạ dày.

 

Từng cùng tôi làm đồ thủ công suốt cả buổi chiều vào ngày sinh nhật.

 

Từng đỏ mặt nói với tôi “Anh yêu em” trong đêm giao thừa.

 

Tình cảm của tôi dành cho anh ta chưa từng liên quan đến tiền bạc.

 

Chính vì vậy, tôi từng chắc chắn rằng anh ta đến với tôi bằng chân tình, chứ không phải như một cậu công tử nhà giàu tìm kiếm niềm vui.

 

Đáng tiếc, những điều tốt đẹp đó chỉ như ánh trăng trong nước. Trăng sáng của anh ta ở trên trời cao.

 

Không sao, anh ta ngước lên nhìn trăng sáng của mình, còn tôi cúi xuống nhặt tiền của mình.

 

Sau khi bài phát biểu kết thúc, mọi người bắt đầu tự do di chuyển.

 

Phó Vân kéo tôi vào một căn phòng nhỏ.

 

“Tô Thanh Thanh, tối nay về nhà đi.”

 

Ba năm vợ chồng, vẫn có chút ăn ý.

 

Nhìn dáng vẻ vội vã của anh ta, chẳng lẽ là do Lâm Sương không làm anh ta thỏa mãn?

 

“Tổng giám đốc Phó còn muốn tôi sao?”

 



Phó Vân nghiêm mặt gật đầu.

 

“Được, một đêm 5 triệu nhân dân tệ.”

 

Phó Vân tức đến mức run rẩy:

 

“Tô Thanh Thanh, cô thật sự không biết liêm sỉ nữa rồi sao?”

 

“Một đêm 5 triệu tệ, cô nghĩ cô là cái gì chứ?”

 

“Chúng ta là vợ chồng, đó là điều đương nhiên.”

 

Câu nói này khiến huyết áp của tôi tăng vọt.

 

“Tổng giám đốc Phó, anh cũng biết đấy, tại sao làm vợ lại phải vô điều kiện thỏa mãn yêu cầu của anh mà không đòi hỏi gì cả?”

 

“Anh đã cho tôi cái gì? Lễ cưới? Xe hơi? Nhà cửa? Anh đều chưa từng cho.”

 

“Anh chỉ cho tôi một tờ giấy kết hôn, mà bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành giấy lộn.”

 

“Nghĩ lại mà xem, danh phận Phu nhân nhà họ Phó của tôi thật chẳng là gì cả.”

 

Phó Vân tức giận đến mức mặt tái xanh, liên tục nói ba lần “Tốt, tốt, tốt!”

 

“Tô Thanh Thanh, nếu không phải vì cô giống Sương Sương, loại phụ nữ như cô, cô nghĩ tôi cần cô sao?”

 

“Cơ hội tôi đã cho cô, chỉ trách cô không biết trân trọng.”

 

“Đời này đừng mơ đến việc chạm vào tôi nữa.”

 

“Wow, vậy thì tôi phải thắp hương lớn cảm ơn rồi!” Tôi chắp tay, thành kính nói:

 

“Cuối cùng cũng không phải phục vụ một người đàn ông cần thuốc bổ thận nữa!”

(=)))))

 

Phó Vân giận không chịu nổi, mặt đen lại, tức tối bỏ đi.

 

Sau khi ứng phó vài người phụ nữ trong buổi tiệc, tôi tìm một góc yên tĩnh bên hồ bơi để nghỉ ngơi.

 

Một chiếc khăn choàng đột nhiên phủ lên vai tôi.

 

Quay đầu lại, tôi thấy một gương mặt tuấn tú hiện ra trước mắt.

 

“Chị à, cẩn thận kẻo bị cảm.”

 

Ôi trời, tôi ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv