Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được thông báo chuyển khoản.
Nhưng khi nhìn vào số tiền, tôi lập tức cau mày.
Chỉ có 5 triệu nhân dân tệ.
Tôi gọi điện cho Phó Vân, hỏi anh ta có ý gì.
Phó Vân nói:
“Lỡ như cô không giữ lời hứa, cầm tiền xong lại bôi nhọ danh tiếng của tôi thì sao?”
“Tô Thanh Thanh, dự án này rất quan trọng. Tôi đáp ứng yêu cầu của cô, cô cũng nên hiểu nỗi lo của tôi, được không?”
Được, tôi hiểu.
“Được thôi, vậy Tổng giám đốc Phó làm giúp tôi một tờ giấy nợ nhé, ghi rõ ngày trả tiền. Nếu quá hạn, thì tính lãi theo lãi suất vay ngân hàng nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau, Phó Vân mới nói:
“Thanh Thanh, từ bao giờ chúng ta lại trở nên xa lạ như vậy? Trước đây cô toàn gọi tôi là 'A Vân' mà…”
“Được thôi, A Vân, làm giúp tôi một tờ giấy nợ nhé, ghi rõ ngày trả tiền. Nếu quá hạn, thì tính lãi theo lãi suất vay ngân hàng nhé.”
Tiếng thở ở đầu dây bên kia rõ ràng dồn dập hơn, cuối cùng Phó Vân nghiến răng:
“Tô Thanh Thanh, đừng quá đáng!”
“Trời ạ, Tổng giám đốc Phó không định quỵt tiền đấy chứ.”
“Cuộc trò chuyện hôm qua, tôi đã ghi âm lại rồi đấy.”
“Thực ra chuyện ngoại tình trong hôn nhân cũng không phải vấn đề lớn đâu, chỉ là nếu lỡ để người khác biết Tổng giám đốc Phó còn trẻ mà đã phải dùng thuốc bổ thận thì, ôi trời…”
Phó Vân nổi giận:
“Câm miệng! Giấy nợ sẽ gửi cho cô sau!”
Anh ta tức tối cúp máy.
A, tôi thấy sảng khoái rồi.
Hừ, kiếp trước sao tôi lại không nhận ra anh ta là một kẻ mưu mô như vậy chứ.
Cũng phải thôi, người có thể tìm thế thân để kết hôn, thì làm gì là người tốt được.
Muốn dùng tình cảm để lừa tiền của tôi ư? Mơ đi!
4
Đợi ba ngày, tờ giấy nợ vẫn chưa tới.
Tôi không thể kiên nhẫn thêm được nữa, trực tiếp đến công ty tìm anh ta.
Thật trùng hợp, Lâm Sương cũng đang ở trong văn phòng của anh ta. Chiếc áo sơ mi trắng của cô ta cởi đến ba cúc, đang ngồi trên bàn làm việc, ôm lấy cổ của Phó Vân…
Khi tôi đẩy cửa vào, thật lòng mà nói, người cảm thấy ngượng ngùng hơn lại là tôi.
“À… tại cửa không khóa, nên tôi cứ đẩy vào thôi…”
“Thế này đi, đợi hai người xong việc, tôi sẽ quay lại.”
“Không cần gấp đâu, Tổng giám đốc Phó cứ từ từ, tôi đợi được mà.”
Tôi nhanh chóng bước ra ngoài, còn cẩn thận kéo cửa lại giúp họ.
Năm phút sau, Lâm Sương giận dữ bước ra, quăng cho tôi một ánh nhìn sắc lạnh, thấp giọng cảnh cáo:
“Tô Thanh Thanh, Phó Vân là của tôi, cô không cướp lại được đâu.”
Tôi lập tức kéo cô ta lại, bắt đầu khóc lóc kể lể:
“Chị Sương, chị hiểu lầm em rồi. Em muốn đi, nhưng là anh Phó không chịu đó chứ. Em cũng rất sợ mà, lỡ đâu anh Phó đổi ý, không để em rời đi thì sao bây giờ.”
“Chị Sương, em cầu xin chị, cầu xin chị khuyên anh ấy đi, để em cầm tiền rồi rời khỏi đây!”
Vừa khóc, tôi vừa nói, tranh thủ quẹt một cái mũi lên bộ áo lông đắt đỏ của cô ta.
Sắc mặt Lâm Sương tái xanh vì tức giận:
“Cô, cô, cô… cô tránh xa tôi ra!”
Đi thì đi thôi, dù gì tôi cũng đã khiến cô ta ghê tởm rồi!
Tôi đã thông suốt, thay vì báo thù và đấu đá với cô ta, chi bằng phát điên tiêu diệt cô ta.
Trong văn phòng, sắc mặt của Phó Vân rất khó coi, dưới mắt anh ta thâm tím một mảng lớn.
Tôi không nhịn được nhắc nhở:
“Tổng giám đốc Phó, thuốc bổ thận nên uống đúng giờ nha.”
Sắc mặt Phó Vân càng khó coi hơn, trong mắt lộ vẻ tức giận:
“Cô đến công ty làm gì?”
“Tôi đến để lấy tờ giấy nợ.”
“Tô Thanh Thanh, đừng quá đáng, tôi còn có thể trốn nợ hay sao?”
Tôi nghiêm túc nói:
“Tổng giám đốc Phó, ban đầu tôi không lo lắng đâu, nhưng nhìn tình trạng bây giờ của anh… Ai da, đàn ông cả đời chỉ có giới hạn cái gì đó thôi, Tổng giám đốc Phó, nên kiềm chế chút nhé.”
Phó Vân tức đến mức đập bàn:
“Cút!”
Tôi chỉ xuống sàn:
“Cút như bóng lăn ấy hả? Được thôi.”
Tôi ôm đầu lăn từ từ đến cửa, rồi lại lăn ngược trở lại, cười tươi nói:
“Tổng giám đốc Phó, vừa ý chưa? Nếu vừa ý rồi, viết giúp tôi tờ giấy nợ, cảm ơn nhé.”
“Nếu chưa vừa ý, tôi có thể ra ngoài lăn thêm vài vòng nữa.”
Chịu khổ trong cái khổ, mới là người đứng trên người.
Khi bước ra khỏi tòa nhà công ty, nhìn tờ giấy nợ trong tay, tôi cảm thấy mọi khổ cực đều đáng giá.
Phát điên thật tốt!
5
Nửa tháng sau, là lễ kỷ niệm 10 năm của tập đoàn. Phó Vân yêu cầu tôi đi cùng anh ta tham dự.
Tôi vui vẻ đồng ý.
“Được thôi. Nhưng mà, tiền mua váy dự tiệc, giày dép, trang sức, và cả chi phí chăm sóc da mặt, chăm sóc chân – những khoản lặt vặt này tôi sẽ tính cho Tổng giám đốc Phó. Dù sao cũng thuộc phạm vi chi tiêu công việc bình thường mà.”
Kiếp trước, tôi luôn lo sợ người khác nói mình mê tiền, lúc nào cũng tiết kiệm, không dám ăn mặc lộng lẫy. Mỗi lần đi cùng anh ta dự sự kiện, tôi chỉ mong không bị làm trò cười, chưa bao giờ nghĩ đến việc nổi bật.
Bây giờ thì khác, dù gì cũng sắp ly hôn rồi. Có người chi tiền, cái cần mua thì mua, cái cần hưởng thì cứ hưởng.
Một mình tận hưởng không vui, tôi gọi cho cô bạn thân của mình, Dương Tửu.