Người Trừ Tà

Chương 17: NGỌN NGUỒN




**********

Dịch: Đỗ

***
Nào ngờ sau đó, nhà họ Diệp bắt đầu không được yên ổn. Thời tiết rõ ràng rất khô hanh, nhưng đâu đâu cũng ướt nhẹp. Không những vậy, nửa đêm lại vang lên tiếng gõ với đủ loại tiết tấu: giống như tiếng gõ cửa, giống tiếng quất roi. Nhiều pháp sư được mời tới mà cũng không ăn thua. Còn những người hầu bỏ trốn kiểu gì cũng chết đột ngột giữa chừng. Cho đến một đêm nọ, cả thị trấn nghe thấy tiếng khua chiêng đánh trống đón dâu trong nhà họ Diệp. Bị tra tấn suốt một đêm bởi sự ồn ào náo nhiệt, nhưng không ai dám đi xem chuyện gì đang xảy ra. Ngày hôm sau mới phát hiện người trong nhà họ Diệp đã chết sạch từ bao giờ.

Bộ dạng khi chết của bọn họ cực kỳ đáng sợ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt lồi ra, chẳng khác gì chết vì bị ngạt thở. Từ những vũng nước trên mỗi chiếc giường, chi bằng nói rằng bọn họ bị chết đuối thì đúng hơn. Chết đuối trên giường của mình trong một năm hạn hán. Xác của quản gia còn vừa chạm vào đã nhảy dựng lên như thể ‘giả chết’.

Chỉ có kiểu chết của hai mẹ con Diệp tiểu thư là khác hẳn. Người mẹ mặc áo cưới màu đỏ thẫm, bị treo cổ chính giữa sảnh lớn, lười thè lè. Đứa con thì bị thiêu cháy như than, chỉ sót lại đôi mắt vô hồn vẫn đang mở to. Tuy nhiên, vẫn chưa dừng lại ở đó. Về sau, người trong trấn còn liên tục bị quấy phá, không phải người trong cửa, người ngoài cửa đều nhìn thấy ‘thứ’ khác sau lưng nhau, thì cũng bắt gặp cảnh đồ vật trong nhà bỗng dưng nói chuyện. Mặc dù không có thêm người chết, nhưng đều chẳng được yên ổn.

Sau nhiều năm náo loạn, đến khi người dân muốn rời khỏi quê hương thì một đạo sĩ rất trẻ đến vùng này dạo chơi, thấy oán khí ở đây quá nặng, liền khắc một bùa chú kỳ lạ lên thanh kiếm đá, đoạn ném xuống chỗ lòng sông mà năm đó tú tài bị dìm. Bấy giờ, nơi đây mới khôi phục sự yên bình trước kia.

“Anh nghĩ ‘nó’ là vị tú tài kia à?” Tiểu Hạ nhìn cánh tay đã nổi gai ốc của mình.

“Tám mươi, chín mươi phần trăm là vậy. Tôi đoán rằng ‘nó’ có sức mạnh của nỗi oán hận trăm hận. ” Nguyễn Chiêm chén tì tì, lại có cảm giác vui sướng đã trả được thù trước vẻ mặt kinh hoàng của Tiểu Hạ, “Phong tục của người dân nơi đây bảo thủ và mộc mạc, hàng trăm năm nay mới xảy ra chuyện lớn như thế. Nếu không phải rất hiếm gặp và chấn động thì làm sao tôi dễ dàng nghe ngóng được câu chuyện xa xưa này.”

“Trời ạ, tôi còn tưởng hồn ma ai oán đó là nữ cơ đấy.”

“Có thể thấy được rằng trên đời này, cả nam giới và nữ giới đều bị ức hiếp. Cô không nghe Lí Cảnh Minh kể về hoàn cảnh của anh ta sao?”

“Phải cái, tuy hoàn cảnh Lí Cảnh Minh và ‘nó’ có điểm tương tự, nhưng không giống hoàn toàn. Hơn nữa, tú tài cũng có trách nhiệm trong chuyện năm xưa. Tại sao hắn lại hèn nhát, mặt dày không rời đi chứ? Còn cô Diệp tiểu thư kia, không thích hắn thì tống cổ hắn đi là được, cần gì phải ngược đãi hắn, sỉ nhục hắn! Anh nói xem, hắn muốn giết vợ mình thật hay là bị hãm hại?”

“Phần nhiều là bị hãm hại.”

“Kinh khủng quả, chằng thà giết phứt hắn đi, sao phải đổ tiếng oan cho hắn như thế! Anh chàng tú tài cũng vậy, còn trả thù nữa chứ. Vì sao hơn trăm năm trôi qua rồi mà còn chưa nguôi oán hận? Cứ nhất định bắt người khác cũng như vậy mới thôi? Có cần thiết phải thế không?” Tiểu Hạ có chút đồng tình với vị tú tài, nhưng lại cảm thấy những việc làm sau đó của hắn thật quá đáng. Đây gọi là ‘người đáng thương tất có chỗ đáng giận.’ Nhất là bây giờ ‘nó’ lại còn muốn hại người khác.

Thấy Tiểu Hạ ở đó mà nghĩ viển vông, Nguyễn Chiêm bèn cắt ngang những suy nghĩ xa rời thực tế của cô.

“Oán khí của ‘nó’ quá nặng, làm sao có thể suy xét theo lẽ thường được. Nếu là con người thì đó là cố chấp tột độ trên phương diện tâm lý học. Trừ phi ‘nó’ ngộ ra, cởi bỏ nút thắt trong lòng, bằng không thì phải tiêu diệt nó, mọi chuyện mới có thể kết thúc.”

Tiểu Hạ nghiền ngẫm những lời của Nguyễn Chiêm, chợt cảm thấy câu chuyện cũ ấy đã không còn là chuyện xa xôi nữa, mà là vấn đề cấp bách bọn họ cần giải quyết. Ngặt nỗi, cô không biết Nguyễn Chiêm có năng lực của vị đạo sĩ trẻ tuổi ở một trăm năm trước hay không.

“Chúng ta phải làm thế nào đây?” Cô hỏi anh.

“Tôi đang đợi Vạn Lí gửi thiết bị lặn tới. Rồi tôi sẽ lặn xuống sông để xem có giống như tôi đoán không. Lời chú trên thanh kiếm đã suy yếu theo thời gian và do sức mạnh oán khí của tú tài ngày càng sâu hơn. Còn nỗi căm giận mới đây của Lí Cảnh Minh vừa vặn giải trừ sức mạnh cuối cùng cho thanh kiếm.” Anh còn phải nhìn xem dưới sông có gì. Bởi lẽ anh luôn cảm thấy đáy sông không chỉ đơn giản như vậy.

“Tại sao năm đó đạo sĩ kia không tiêu diệt hồn ma tú tài luôn đi?”

“Có lẽ là không muốn làm chuyện tuyệt tình, cũng có khi hồn ma kia oán khí ngút trời, khiến đạo sĩ bó tay.”

Tiểu Hạ lặng thinh, thầm trách đạo sĩ làm việc không đến nơi đến chốn, nếu không thì hôm nay họ đã chẳng phải muộn phiền, và cả nhà Lí Cảnh Minh cũng không bị hại. Điều cô lo lắng là, một trăm năm trước tú tài đã cao tay đến thế, chẳng phải bây giờ sẽ càng cao tay hơn sao? Liệu con ma có lấy luôn cái mạng nhỏ của cô và Nguyễn Chiêm không? Còn Nguyễn Chiêm lại đang ngẫm nghĩ, khi anh chưa có khả năng trấn áp được ác quỷ kia, thì chỉ có thể đến đâu hay đến đó. Cũng phải suy tính xem, nếu thật sự không đánh lại được ‘nó’ thì làm thế nào để giữ được mạng.

Hai người trầm ngâm hồi lâu. Tiểu Hạ lên tiếng trước: “Khi nào thiết bị mới tới nơi?”

“Tầm một, hai ngày. Đến lúc đó, tôi phải tiến hành vào buổi tối để tránh sự chú ý của người khác.” Nguyễn Chiêm đáp.

“Vậy tôi làm gì?”



“Cô cứ ở trong quán trọ, đừng gây thêm rắc rối là được.”

Tiểu Hạ không phục. Cô trợn mắt với Nguyễn Chiêm, nhưng cũng không bác lại. Sau đó, hai người thanh toán, rồi về quán trọ. Trên đường đi, cả hai đều không nói lời nào, cho đến khi tới cửa quán trọ, Tiểu Hạ đột nhiên hỏi: “Anh bảo, cô Diệp kia có từng yêu tú tài không?”

“Yêu nỗi gì! Tôi thấy cô ta chẳng qua là thấy tú tài thật thà, dễ chơi đùa, nên mới chọn hắn đấy thôi.”

“Không, tôi nghĩ cô ấy đã từng yêu hắn. Chỉ là, cô ấy không nhìn rõ được trái tim mình, yêu quá ngắn ngủi mà thôi.”

Nguyễn Chiêm nhìn Tiểu Hạ bằng ánh mắt cách kỳ quái, nghĩ bụng đã là lúc nào rồi, một quyết định hơi bất cẩn cũng sẽ mất mấy mạng người, mà cô còn ở đây nghĩ về thứ tình yêu vớ vẩn của một trăm năm trước.

Ôi chao, phụ nữ!

Lúc này, một cơn gió đêm nhè nhẹ lướt qua, tựa như tiếng thở dài oán hận, thổi tung mái tóc của Tiểu Hạ, cảm ơn tấm lòng cảm thông sau một trăm năm của cô.

Thiết bị của Vạn Lí gửi đã đến nơi, Nguyễn Chiêm bắt đầu bận luôn chân luôn tay.

Đầu tiên, anh đứng trong phòng và quan sát toàn bộ con sông bằng kính viễn vọng, sau đó, cầm một dụng cụ kỳ dị ra bờ sông đi dạo một vòng, chọn vị trí xuống nước vào ban đêm, và kiểm tra tỉ mỉ các thiết bị. Cuối cùng, anh ở lì trong phòng mà suy tư, không nói một lời, cũng không ăn cơm tối, cứ như vậy cho đến nửa đêm.

Rốt cuộc, khi anh động đậy, Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ nghiêm túc cả ngày hôm nay của Nguyễn Chiêm khiến cô vừa hồi hộp vừa phấn chấn. Cô luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn.

“Anh không cần tôi hỗ trợ thật à?” Cô tốt bụng hỏi anh.

“Nếu cô nhất quyết muốn chạy đến bờ sông đầy gió âm để phá đám thì tôi cũng hết cách.”

Tiểu Hạ buồn bực.

Cảm giác ngập tràn chính nghĩa là một chuyện, làm người nghĩa khí cũng tốt, nhưng bảo cô ra bờ sông không một bóng người để hóng gió giữa đêm hôm khuya khoắt, thì cô thật sự không dám. Song, Nguyễn Chiêm biết rõ Tiểu Hạ không có lá gan làm việc này, lại vẫn cố tình nói kháy cô. Thật không thể tha thứ được. Tiểu Hạ giận dỗi, không thèm để ý đến anh nữa. Nhưng cô chẳng thể nhịn được lâu. Khi nhìn thấy anh cắt ngón tay, dùng máu vẽ những chữ kỳ lạ lên mấy tờ giấy màu vàng, cô không nén nổi tò mò bèn hỏi: “Tại sao phải dùng máu?”

“Sức mạnh của lời chú viết bằng máu sẽ càng mạnh thêm.”

“Cơ mà, chẳng phải là những tờ giấy kia không dùng được dưới nước sao? Hay là anh dán chúng trên bờ?”

“Tôi bảo dùng được là dùng được.” Nguyễn Chiêm vừa trả lời vừa viết. Kế tiếp, cân nhắc đến sự ghê gớm của ác quỷ, anh quyết định viết thêm mấy tờ nữa. Thế là lại cắt một ngón tay khác.

Tiểu Hạ trông thấy mà kinh hãi, từ từ sán lại gần Nguyễn Chiêm, còn hỏi với giọng lấy lòng: “Anh không đau à?”

“Đau chứ.” Nguyễn Chiêm dừng lại, nghiêm túc nhìn Tiểu Hạ, “Không thì cắt cổ cô lấy máu nhé, như thế hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Nom Nguyễn Chiêm nghiến răng nghiến lợi, cầm con dao dính máu, Tiểu Hạ khiếp vía, vội vàng tránh ra xa một chút. Tuy nhiên, sau đó mới hay rằng anh đang đùa. Có điều, lần này cô cũng không để bụng, vì biết trong tình hình hiện giờ, anh không căng thẳng như cô là phần thắng xem như đã lớn hơn, nên cô vẫn thấy phấn khởi.

Nguyễn Chiêm tập trung viết xong những lá bùa, đoạn lấy một cái hộp nhỏ bằng giấy đưa cho Tiểu Hạ: “Cô cầm lấy đi, lỡ có nguy hiểm gì thì bóp nát lớp sáp nến bên ngoài ra, nhất định sẽ không sao hết.”

Hôm nay, khi đang trầm tư, anh cứ cảm thấy lo lắng trong lòng, không tài nào yên tâm để Tiểu Hạ ở lại một mình, nên anh đưa cho cô đưa kiếm Huyết Mộc, vốn được chuẩn bị dùng cho thời điểm nguy cấp. Ác quỷ ắt hẳn sẽ có cảm ứng khi xương cốt của ‘nó’ bị đào bới. Nguyễn Chiêm tin rằng ‘nó’ sẽ chạy ngay đến, tới lúc đó không tránh khỏi một trận chiến lớn. Đây cũng chính là lí do anh kiên quyết không cho Tiểu Hạ đến bờ sông. Nếu ‘nó’ phát hiện nơi Tiểu Hạ đang ẩn náu, chưa biết chừng nó sẽ ra tay với cô. Dù sao anh còn có thể tìm cách chạy trốn lúc gặp nguy hiểm. Ví thử cô đụng phải sự hung tàn ‘nó’ khi ‘nó’ đang nổi cơn điên thì chỉ có đường chết. Với mức độ oán hận đó, chiếc bùa hộ mệnh quý báu của Tiểu Hạ cũng chẳng bảo vệ nổi cô. Mà anh thì đã nhận lời với Vạn Lí, sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Hạ, chắc chắn sẽ không để cô gặp bất trắc.

Mong rằng nỗi bất an của anh không phải là vì tình thế hai phe đã thay đổi. Chỉ cần ác quỷ không thể hợp lại làm một thì anh vẫn còn cơ hội liều một phen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv