**********
Khi mở hộp ra, Tiểu Hạ phát hiện đây là pháp khí mà Nguyễn Chiêm đã mang theo để đề phòng trường hợp “ngộ nhỡ”, trong lần tới thăm nhà cô đợt trước. Nghe nói sức mạnh của nó rất ghê gớm.
“Anh đưa thứ này cho tôi thì anh dùng cái gì?” Lần đầu tiên Tiểu Hạ cảm thấy bản thân có lẽ thật sự là một điều phiền toái.
“Hôm nay tôi chỉ đi thăm dò dưới đáy sông chứ không phải quyết một trận sống mái, tạm thời không cần đến. Vả lại, uy lực của nó đến đâu, vẫn còn là một ẩn số.” Nguyễn Chiêm dỗ Tiểu Hạ, rồi cầm lấy đồ, “Tôi đi đây, cô đừng chạy lung tung nhé! Nếu tò mò quá thì tắt đèn nấp trong bóng tối, yên lặng quan sát, chớ để ‘thứ đó’ cảm nhận được cô. Bất luận nhìn thấy gì, cũng tuyệt đối đừng chạy ra ngoài, kẻo cô có sợ chết khiếp cũng chả liên quan đến tôi đâu.”
Tiểu Hạ đưa mắt tiễn Nguyễn Chiêm đi ra khỏi phòng, rồi đóng cửa lại. Cô tắt đèn, đoạn nhoài người sau tấm rèm cửa sổ, nhìn trộm qua kính viễn vọng, tay vẫn ôm chặt cái hộp giấy. Lát sau, Tiểu Hạ trông thấy Nguyễn Chiêm thong thả đi đến bờ sông. Anh mặc đồ lặn xong xuôi, sau đó lặn xuống nước.
Bấy giờ, một đám mây đen che khuất mảnh trăng vốn cong cong như chiếc móc câu. Ngoài cửa sổ tối thui, ngay cả mặt sông yên tĩnh không gợn sóng, cũng lờ mờ toát ra hơi thở chẳng lành.
Tiểu Hạ thấp thỏm chờ đợi, thấy từng giờ trôi qua, đồng hồ đã chỉ 2 giờ sáng mà Nguyễn Chiêm vẫn chưa xuất hiện trở lại trên mặt nước, cứ như thể đã bị nước sông đen ngòm nuốt chửng. Điều này khiến cô bắt đầu vô cùng lo lắng.
Bình dưỡng khí có thể duy trì lâu vậy sao? Hay là…
Cô bỗng cảm thấy sống lưng gai gai, giống như có thứ gì đó đang tới gần. Tiếp đến, một loạt âm thanh chói tai vang lên không hề báo trước, làm cô sợ đứng tim, vội chạy ngay đến bên giường theo phản xạ và cầm lấy thứ phát ra âm thanh: chiếc di động của cô.
Là cuộc gọi của Vạn Lí.
“Muộn thế này anh còn gọi điện thoại điện thiếc gì.” Tiểu Hạ bực bội nói. Biết trước thì cô đã tắt béng điện thoại cho xong.
“Nhận được thiết bị chưa?”
“Rồi. Ý anh là sao, nửa đêm anh gọi đến chỉ để hỏi mỗi việc này thôi hả?”
“A Chiêm xuống sông rồi à?”
“Vâng! Nếu anh gọi điện để tán gẫu thì tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã!” Vạn Lí vội ngăn Tiểu Hạ tắt máy, “Sáng nay Lí Thư Luân đột nhiên tỉnh lại.”
Cậu ta đã tỉnh? Đó là việc vui, nhưng tại sao giọng Vạn Lí lại nghiêm túc như thể đã xảy ra chuyện nghiêm trọng vậy?
“Sau khi tỉnh lại, cậu ta hồi phục một cách kỳ diệu, còn nhất quyết đòi gặp bố mình.” Vạn Lí đáp.
Tiểu Hạ bắt đầu có dự cảm không hay.
Anh ta nói tiếp: “Bọn họ đã đồng ý. Sau đó, hai bố con Lí Cảnh Minh gặp nhau. Rồi, Lí Cảnh Minh chợt bất tỉnh nhân sự. Còn Lí Thư Luân lại rơi vào hôn mê lần nữa sau khi trở lại bệnh viện vào buổi tối. Lạ lùng là, Lí Cảnh Minh vẫn thở, nhưng không có tiếng tim đập. Sau khi kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện lồng ngực anh ta… trống không.”
“Nghĩa là sao?” Tiểu Hạ run giọng hỏi Vạn Lí.
“Nghĩa là… anh ta không có tim.”
Nghe thấy câu đó, lòng Tiểu Hạ hoàn toàn lạnh buốt.
Lí Cảnh Minh đã lừa cô, hay lại xuất hiện hiện tượng quái dị gì? Anh ta là người hay ma? Cô không nên dễ dàng đưa ra phán đoán như vậy sao? Tiểu Hạ không dám tin vào trực giác của mình.
“Hiện tại nó đã hoàn chỉnh rồi ư?” Tiểu Hạ không ngừng tự trách, lại giận bản thân vì sao không nghĩ đến tình huống sẽ phát sinh biến cố ở chỗ Lí Thư Luân.
“Ừ.”
“Sao giờ anh mới thông báo cho tôi?”
“8 giờ tối nay tôi mới biết việc này. Hơn nữa, Tiểu Vương vừa mới nói với tôi xong, tôi liền bị giá sách trong nhà mình bất thình lình đổ ập xuống, nện trúng người. Thế là ngất lịm, bây giờ mới tỉnh lại.”
“Anh không sao chứ?”
“Không sao. Nhưng A Chiêm mới gặp phiền phức đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì ‘nó’ đã quay về, mà A Chiêm hiện vẫn đang ở dưới sông.”
“Phải ngăn nó lại!”
“Không được.” Vạn Lí nghe ra ý của Tiểu Hạ qua giọng nói của cô. Anh ta lập tức lên tiếng can ngăn. Ngặt nỗi, đúng lúc di động của cô bất ngờ hết pin. Mà, động tĩnh khác thường bên ngoài cửa sổ khiến cô không kịp nói gì thêm, đã chạy vội trở lại bên cửa sổ để nhìn.
Tiểu Hạ tập trung hết tinh thần vào con sông ở bên ngoài quán trọ, không để ý thấy cánh cửa phòng đã được cô khóa cẩn thận đang mở toang. Lúc này, mặt sông đang nổi lên luồng khí dị thường. Cho dù Tiểu Hạ không có mắt âm dương và không có cái gọi là ‘khả năng thiên phú’ thì vẫn nhận ra được.
Trong sự tĩnh mịch, chỉ có chỗ Nguyễn Chiêm lặn xuống là bị bao phủ bởi màn sương mù màu đen không thể nhìn thấy rõ. Nước sông dường như cũng ngừng trôi. Dưới ánh trăng mờ nhạt, bốn bề sóng nước càng toát lên bầu không khí âm u.
Chợt, đám sương đen quay cuồng, hệt như bị gió mạnh thổi. Nhưng xung quanh vẫn im lìm, chỉ mỗi nơi đó là có sự thay đổi. Ngay sau đấy, mặt nước tạo thành một xoáy nước thật lớn, vươn dài đến tận lòng sông sâu.
Hồn ma ai oán kia đang tìm Nguyễn Chiêm.
Cô nhất định phải làm gì đó mới được. Đây là cái hố mà cô đã vô tình đào ra, và không thể để Nguyễn Chiêm lấp nó mà chẳng có lấy bất cứ sự phòng bị nào trong thời điểm này được.
Nhận thức được điều đó, Tiểu Hạ bất giác ló người ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc ấy, một bàn tay ma quỷ ngoài cửa sổ bất thình lình vươn ra, tóm lấy cổ áo cô. Tiểu Hạ hoảng hồn, vô thức rụt ngay người lại. Nào ngờ, bàn tay ma quỷ kia hình như không hề có ý kéo cô xuống tầng hai. Tiểu Hạ lỡ trớn nên bị ngã lên chiếc giường đằng sau lưng. Bấy giờ, cô mới nhận thấy có điều không ổn.
Nhiệt độ căn phòng thực sự quá thấp trong tiết trời mùa hè này. Không những thế, chung quanh cũng im ắng lạ thường, khiến cô nghe thấy cả nhịp tim của chính mình. Hơi lạnh lặng lẽ lưu chuyển trong không khí mang theo sự ẩm ướt, làm con người ta lạnh buốt xương. Cửa phòng của cô đang mở to, một người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt và sưng vù như thể đã bị ngâm nước cả trăm năm, tay ôm một bộ xương nhỏ. Mái tóc dài của cô ta liên tục nhỏ nước, đầu lưỡi thè lè, hốc mắt lập lòe ánh sáng quái đản. Bộ xương cô ta đang bế là của một đứa trẻ, cả người nó chỉ còn trơ lại khung xương, duy có ánh mắt sáng đến kỳ dị, cứ nhìn chòng chọc vào Tiểu Hạ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiểu Hạ gặp ma. Tiếng thét gào sợ hãi bị tắc nghẽn trong cổ họng. Cô trừng mắt nhìn con ma nữ kia, không dám cử động. Cho đến khi ma nữ bay lên trước một bước, cô mới kinh hãi bật dậy, đứng dựa sát vào tường.
“Đi - cùng - tôi!” Ma nữ nói. Giọng nói vừa the thé vừa run run, giống như một người đang rất lạnh, từ một nơi xa xăm, lại có lẽ là đang nói ở ngay bên tai Tiểu Hạ. Đoạn, ‘nó’ xoay người chẳng khác gì con quay, ‘đi’ là là ra ngoài.
Cô ta bất ngờ cất tiếng nói, làm Tiểu Hạ đã hoảng hốt lại càng sợ hãi hơn, trái tim suýt nữa đã ngừng đập, lấy đâu can đảm đi theo. Tuy nhiên, bây giờ nhớ lại giọng ‘nó’, có tiếng khóc, có tiếng hàm răng va vào nhau lập cập, có tiếng gõ cheng cheng, có tiếng thở dài thổn thức, như thể ngoài Tiểu Hạ ra, còn có rất nhiều hồn ma cùng ở trong căn phòng này, đang từ từ tiến gần về phía cô. Đến khi chúng chen chúc vây quanh, khiến Tiểu Hạ không khỏi cho rằng thà chạy trốn còn hơn. Chưa kể đến, trong lúc khiếp sợ, cô vẫn nhớ ra Nguyễn Chiêm còn đang gặp nguy hiểm. Cô phải đi giúp anh một tay.
Chết thì thôi!
Tiểu Hạ hạ quyết tâm, cắn răng đi theo ma nữ. Cô không biết ‘nó’ muốn dẫn cô đi đâu, nhưng đã bất giác nối gót theo sau. Dần dần, Tiểu Hạ nhận ra ma nữ dẫn cô đi đến bờ sông. Dưới ánh sáng le lói, cô không còn nhìn thấy dáng vẻ của ma nữ nữa, chỉ cảm thấy có bóng đen không ngừng ‘đi' ở phía trước cô. Còn đôi mắt của đứa trẻ hệt hai ngọn đèn nhỏ u ám chập chờn trong đêm tối, vẫn nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Hạ bước thấp bước cao đi theo ma nữ, mà mấy lần suýt ngã. Lúc ấy, cô mới nhận ra từ quán trọ tới bờ sông, trông thì rất gần, nhưng khi đi thì phải rẽ vòng vèo mấy lượt trong con ngõ hẹp mới đến nơi. Tiểu Hạ có cảm giác đi hồi lâu mới cảm nhận được mùi nước sông. Song, đúng lúc này, cô bước hụt một cái, rơi tõm xuống sông.
Tiểu Hạ tuyệt vọng ngỡ rằng mình đã chết. Nhưng lạ thay, hiện giờ cô lại không hề hoảng sợ. Ngoài ra, cô còn nhanh chóng phát hiện một điều, tuy bị rơi xuống sông và liên tục chìm xuống, nhưng cô không cảm nhận được áp lực của nước, càng không thấy ngạt thở. Tiểu Hạ sử dụng kỹ năng bơi lội làng nhàng của bản thân, tay chân khua khoắng bừa vài lần, ấy thế mà cũng có thể kiểm soát được phương hướng và tiến lên, như thể đang được bọc trong một cái bong bóng to.
Bấy giờ, đã không thấy bóng dáng ma nữ, đằng trước chỉ thấp thoáng tà váy đỏ như máu, luôn chỉ dẫn Tiểu Hạ đi theo, hình như muốn dẫn cô đến một nơi nào đó. Không rõ là vì sợ hãi hay không gian của “đám kia” khác với của con người, mà Tiểu Hạ cảm thấy phải đi rất lâu, mới giống như đột nhiên mở ra một cánh cửa, dẫn thẳng từ bóng tối đến đáy sông sáng như ban ngày.