**********
Dịch: Đỗ
***
Sau khi đến thành phố A, Nguyễn Chiêm nghỉ tại quán trọ Diệp Viên mà gia đình Lí Cảnh Minh đã vào ở lần trước.
Anh không đặc biệt yêu cầu một gian phòng nào, hay vào ở luôn trong căn gác xép mà Lí Cảnh Minh từng gặp ma. Bởi vì anh tin rằng nếu có thứ gì muốn tìm anh, thì đương nhiên ‘nó’ sẽ tìm được. Hơn nữa, anh nghi ngờ với tình trạng không thể hợp thành một thể của con ma kia hiện giờ, liệu ‘nó’ có dám tới khiêu khích anh không?
Nguyễn Chiêm đi ra bờ sông sau nhà trọ để quan sát, nhận thấy đây là con sông bao quanh thị trấn. Nó không sâu, không cạn, lại hiền hòa yên ả. Chẳng những có thể làm giao thông đường thủy, mà phong cảnh cũng rất đẹp. Ngặt nỗi, dưới con mắt có khả năng đặc biệt của Nguyễn Chiêm, anh vẫn nhìn ra được sát khí dưới nước. Tiếc rằng, khả năng của anh đã bị phong ấn quá lâu, nên không nhìn thấy rõ. Lại thêm, khúc sông đằng sau quán trọ Diệp Viên là đoạn sâu nhất của cả con sông, nên phải lặn xuống đáy sông mới rõ được.
Thị trấn nhỏ có phong cảnh đẹp đẽ này không có trang thiết bị cần thiết, vì vậy Nguyễn Chiêm phải nhờ Vạn Lí đang ở lại trông quán rượu, mua thiết bị lặn giùm anh, rồi gửi tới đây. Sau đó, anh yên tâm chờ thiết bị được gửi đến là có thể tìm hiểu ngọn nguồn. Song, anh cũng không nhàn rỗi trong những ngày chờ đợi, mà vẫn luôn đóng giả làm một nhà sưu tầm văn hóa dân gian đang tra cứu lịch sử địa phương. Anh hỏi thăm khắp nơi về những câu chuyện dân gian trong khoảng một trăm năm qua, và cố gắng nhớ lại những kỹ năng lặn đã rơi rụng sau khi vào Đại học.
Chập tối hôm ấy, khi anh rốt cuộc cũng đã chắp nối các manh mối rời rạc thành một câu chuyện liền mạch và rõ ràng, lúc anh hài lòng trở lại quán trọ, chợt phát hiện có điều gì đó bất thường đã xảy ra với căn phòng của mình.
Cửa phòng khép hờ, chiếc tủ đã bị động vào, trong phòng có hơi thở xa lạ, đồng thời có tiếng nước chảy ở trong phòng vệ sinh.
Nguyễn Chiêm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vệ sinh ra. Một người đang khom lưng, cúi xuống bồn rửa mặt. Khi người nọ ngẩng đầu lên, nhìn thấy có hai người trong gương, một trong số đó là khuôn mặt sầm sì của Nguyễn Chiêm thì giật mình, hét to một tiếng.
“Hôm nay tôi mới hiểu cái gì gọi là ‘người dọa nhau, sợ chết đi được’. Anh đi không phát ra tiếng à?” Tiểu Hạ lau bừa nước trên mặt, tức tối nói.
“Sao cô lại tới đây?” Nguyễn Chiêm nhíu mày, cảm thấy phiền phức một cách sâu sắc.
“Tôi không tới được sao?”
Nom vẻ mặt trêu ngươi như đã dự liệu được trước của Tiểu Hạ, Nguyễn Chiêm biết thảo luận với cô về vấn đề như ‘nguy hiểm’ và ‘không cần thiết’ sẽ chỉ tranh luận không dứt, chẳng thà không nói còn hơn. Còn Tiểu Hạ thì tự nhiên như không mà lách qua khe hở giữa Nguyễn Chiêm và cửa phòng vệ sinh, đi ra ngoài, đoạn ngồi xuống một chiếc giường khác với dáng vẻ có đánh chết cũng không đi.
“Cô vào bằng cách nào?”
“Tôi nói với chủ nhà trọ rằng tôi là em gái của anh.”
“Vinh hạnh quá!”
“Tôi thiệt năm thiệt mười đấy. Trông tôi dễ nhìn hơn anh nhiều.”
“Coi như tôi có lỗi với cô vậy.” Nguyễn Chiêm thay đổi góc độ đặt câu hỏi, “Cô không có việc gì để làm ở bên kia à?”
“Anh cứ yên tâm, mọi việc bên ấy đều suôn sẻ cả. Việc nộp đơn xin giám định tâm thần rất thuận lợi, cũng đã nhanh chóng được phê duyệt. Hiện đang trong quá trình tiến hành. ‘Cái đó’ không có cơ hội hợp thành một thể đâu.”
“Thế nên, cô đến đây?”
“Ai bảo anh rời đi liền bặt vô âm tín luôn.” Tiểu Hạ đổ lỗi cho Nguyễn Chiêm, “Là tôi nhờ anh giúp đỡ cơ mà. Ít nhất anh cũng phải gửi cho tôi ít tin tức chứ. Đằng này anh chẳng có tin tức gì hết. Tôi có lí do nghi ngờ anh đã bị ma ăn mất, hoặc không làm hết sức nhé. Do đó, mặc dù anh không vui với việc tôi đến tìm anh, anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”
Cô nói năng đầy lí lẽ như vậy, Nguyễn Chiêm hoàn toàn không còn gì để nói.
“Tôi biết anh chê tôi ngáng đường anh, nhưng đó cũng là chuyện cực chẳng đã. Mà, giờ là thời đại nào rồi mà anh không sắm lấy một cái di động, làm tôi không thể liên lạc được với anh.” Không phải là cô cứ nhất định muốn tham gia vào. Ai mà chẳng thích chọn việc nhẹ nhàng. Nhưng đây là vụ án của cô, là cô một mực muốn cứu Lí Cảnh Minh, còn Nguyễn Chiêm chỉ là người hỗ trợ cô. Tuy anh không nói ra, nhưng Tiểu Hạ biết chuyện này rất nguy hiểm. Sao cô có thể mặc kệ, để người giúp đỡ cô phải mạo hiểm một mình. Cô nhát gan đấy, nhưng cô tin rằng vào những thời điểm quan trọng, sẽ luôn hữu ích khi có thêm một người.
Nguyễn Chiêm vẫn im lặng.
“Chắc chắn bây giờ anh đang mắng tôi là ngụy biện, đúng không? Phải cái, luật sư vốn dĩ là người khi có lý thì sẽ công kích anh đến mức anh không ngẩng đầu lên được, mà dù vô lý cũng vẫn cãi cố lấy mấy phần. Là tự anh không nhìn rõ tình hình, dây phải loại người như tôi thôi.”
“Tùy cô vậy. Có xảy ra chuyện gì, có sợ chết khiếp cũng đừng trách tôi.”
“Anh sẽ không để tôi sợ chết khiếp đâu.” Tiểu Hạ dám chắc anh sẽ không để mặc cô.
“Cô biết mình đang làm gì là được rồi. Đi nào, tôi dẫn cô đi đặt một phòng.”
“Đặt phòng làm gì, tôi ở đây luôn. Chẳng phải phòng này có hai chiếc giường à? Một mình anh lại không dùng hết, đừng lãng phí chứ!”
Nguyễn Chiêm gần như tuyệt vọng trước câu trả lời của Tiểu Hạ. Từ khi cô chiếm căn phòng trên tầng hai ở quán rượu của anh, anh đã phải ngủ trong nhà kho. Anh nhiệt tình giúp đỡ như thế, là muốn thoát khỏi cảnh sống xáo trộn kiểu này. Không ngờ, đến nơi xa xôi rồi mà cô vẫn chẳng để anh được yên thân.
“Hay là vậy đi, tôi trả tiền thuê phòng cho cô. Cô thích phòng nào thì chọn lấy một căn. Hay cô đến khách sạn ba sao kia cũng được.”
“Không được! Lãng phí tài nguyên xã hội là hành vi đáng xấu hổ.”
“Cô Hai ơi, mong cô hãy hiểu một sự thật.” Nguyễn Chiêm mệt mỏi nói: “Tôi là đàn ông, hơn nữa, chúng ta cũng chẳng thân quen cho lắm. Cô liều lĩnh ở cùng phòng với một người đàn ông như thế này, có phải là rất không hợp lý không? Tuy đây không phải thời phong kiến, nhưng cô có thể nhút nhát chút được không?”
“Chính bởi vì nhát nên tôi mới muốn ở cùng phòng với anh đấy. Với cả, tôi biết anh ghét tôi, nên sẽ không có hứng thú với tôi. Anh tồi thật đấy, cứ bắt người ta phải nói huỵch toẹt ra. À phải, anh ăn tối chưa?”
Nguyễn Chiêm lắc đầu.
“Tôi mời anh đi ăn món đặc sản nổi tiếng của vùng này nhé? Tôi hỏi thăm chủ quán trọ rồi, gần đây có một quán ăn, tuổi đời đã được trăm năm đấy.”
Nguyễn Chiêm đau hết cả đầu
“Đừng cau có thế chứ! Tôi chỉ muốn nghe xem anh đã điều tra được gì trong mấy ngày qua, và kế hoạch của anh là như thế nào thôi. Anh cũng biết dính dáng đến ‘nó’ là tôi rén lắm. Nghe ở nơi đông người thì không thấy khủng khiếp nữa. Đi nào, đi nào! Cứ phải để người ta nói thẳng ra thì anh mới chịu nhúc nhích. Đúng thật là!”
Nguyễn Chiêm đã đầu hàng hẳn. Hiện giờ anh đang hoa mắt chóng mặt, không rõ rốt cuộc tính cách cô gái đang ở trước mắt anh là gì. Anh chưa từng thấy người có tính cách kép như cô. Rành rành là gan thỏ đế, nhưng lại rất hay tỏ ra can đảm, rõ ràng là đầy tự trọng, nhưng lại rất vô lại.
Quán ăn có tuổi đời cả trăm năm đó, được xây dựng trên dải đất ven sông. Vì đang mùa du lịch ế ẩm nên quán khá vắng khách. Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm chọn vị trí gần cửa sổ, vừa ăn vừa nói về những chuyện đã hiểu được sơ sơ.
Hóa ra, hàng trăm năm trước đây, chủ nhân của Diệp Viên là người giàu nhất vùng này. Chỗ họ đang ở hiện nay chỉ là một góc nhỏ sau khi bị chia năm xẻ bảy. Theo ghi chép dư địa chí và theo lời các cụ già lưu truyền lại từ đời này qua đời khác, thì Diệp Viên hồi đó rất hưng thịnh, của cải không để đâu cho hết. Tuy nhiên, về sau, nhân khẩu giảm dần. Đến thế hệ hơn một trăm năm trước thì đã chẳng có con trai hay cháu trai nào để kế thừa việc hương khói. Thế là, tiểu thư duy nhất nhà họ Diệp đã chọn một tú tài nhiều lần thi trượt trong thị trấn đến nhà ở rể. Dạo ấy, ai nấy đều ghen tị trước sự may mắn của vị tú tài, còn bảo rằng nhà tú tài đúng là có núi vàng từ trên trời rơi xuống trước cổng.
Nhưng chỉ một năm sau, Diệp tiểu thư đã mang thai, lại lấy lý do tú tài thường xuyên ăn trộm tiền, đuổi hắn ra nhà ngoài. Thật ra, Diệp tiểu thư ghét hắn nhu nhược, kém cỏi, và đã ‘ưng mắt’ người khác. Thời điểm đó, phong tục phía Nam rất bảo thủ, cô ta không thể bỏ chồng để lấy chồng khác, nên đã kiếm cớ đuổi tú tài ra khỏi nhà trong, còn bản thân thì lén lút sống chung với gã tình nhân đã được thăng làm quản gia trong phủ.
Chỉ là, trên đời không có tờ giấy nào gói được lửa. Chẳng bao lâu sau, chuyện này đã bị người hầu trong nhà họ Diệp đồn ra ngoài. Nhưng thế lực nhà họ Diệp rất lớn, không ai dám nói thẳng mặt, chỉ mang tú tài ra chỉ trích. Tú tài vốn là kẻ chán chường vì phận nghèo hèn, lại bị mọi người coi thường. Sau này bỗng nhiên được ăn may, dĩ nhiên là đã khiến người ta đố kỵ. Lại thêm không biết cách ăn ở, lúc được như ý thì hống hách, đã làm mất lòng rất nhiều người. Bây giờ hắn gặp xui xẻo, bọn họ chẳng lý gì mà không ‘giậu đổ bìm leo’ cả.
Người vợ trên danh nghĩa của hắn đã tặng tịu với người khác một cách trắng trợn, còn hắn bị vu là kẻ trộm, phải làm một kẻ có học không được trọng dụng, mất hết thể diện, làm nhục tổ tiên, thậm chí không dám vác mặt ra ngoài đường. Tuy nhiên, hắn vẫn không chịu rời đi. Vì thế, đám người hầu làm công việc nặng trong phủ nhà họ Diệp gây khó dễ và ngược đãi hắn đủ đường. Mà, Diệp tiểu thư dường như cũng ngầm cho phép điều này. Cứ thế sau hai năm, khi đứa con trên danh nghĩa của tú tài đã sắp hai tuổi, đột nhiên trong nhà họ Diệp truyền ra tin tức hắn ghen tuông sinh thù hận, định làm hại Diệp tiểu thư. Với chứng cứ rành rành, cả dòng họ Diệp đã dùng luật lệ riêng của gia tộc, bỏ hắn vào chiếc hòm bằng đá, dìm xuống đáy sông.