“Anh rể, tối nay mười một giờ ra ngoài ăn khuya được: không? Không thể đến đêm mà anh cũng không có thời gian, đúng không?”
Lúc này, Hạ Tiểu My lại gửi tin nhắn tới.
Nhìn thấy nội dung, Diệp Thiên Bách hơi sửng sốt, do dự một hồi.
Sau đó, anh gõ xuống một dòng chữ.
“Cũng được, đúng lúc anh có việc tìm em.”
Diệp Thiên Bách trả lời.
“Hả, anh rể, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Hạ Tiểu My khá tò mò.
“Khi nào gặp mặt anh sẽ nói, trong mấy ngày nay anh muốn tìm hiểu một số chuyện trong quá khứ. Anh vẫn còn một số chuyện dang dở ở nhà họ Hạ.”
Diệp Thiên Bách thở dài.
“Hả? Chuyện còn dang dở, anh nói như vậy là có ý gì, anh định tái hôn với chị gái em sao?”
Hạ Tiểu My có chút bối rối.
“Dù sao đến lúc đó anh sẽ nói, không phải chuyện tái hôn, anh đã nói, không thể tái hôn, có lẽ, chị gái em cũng nghĩ như vậy”
“Sau này, đừng nhắc đến chuyện tái hôn với anh nữa” Diệp Thiên Bách khá bất lực.
“Được rồi, buổi tối gặp lại, chúng ta đi ăn thịt nướng đi!” Hạ Tiểu My đề nghị.
“Được”
Diệp Thiên Bách trả lời sau đó cất điện thoại, bởi vì anh nhìn thấy lãnh đạo Hà đi ra, sắc mặt tái nhợt, khí sắc trông có vẻ không tốt.
Trịnh Vân đi theo phía sau ông ta, hai tay nằm chặt, sắc mặt cũng rất xấu.
“Cậu Diệp, cậu Diệp!”
Người đàn ông béo thở hổn hển, đi đến trước mặt Diệp. Thiên Bách, lấy một chiếc khăn tay nhỏ lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Thế nào rồi, đã xác nhận xong rồi sao?”
Diệp Thiên Bách đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.
“Đã xác nhận, xác nhận.”
Người đàn ông béo khó thở nói.
“Cậu Diệp, tôi thật sự xin lỗi, là chúng tôi không biết trời cao đất rộng, xin lỗi cậu, đều tại tôi, không nghe lời hiệu trưởng Lưu”
Trịnh Vân hơi cúi đầu xuống trước mặt Diệp Thiên Bách, xin lỗi anh.
“Không sao, không cần xin lỗi. Cô Trịnh cảm thấy chán ghét như vậy cũng không có gì sai, tôi cũng ghét những người dựa vào quan hệ đi cửa sau.”
“Wí dụ, tôi biết rất nhiều nhà thơ và nhà văn mua chuộc danh tiếng, dựa vào cha mẹ của mình có quyền thế, lừa đời lấy tiếng.” Diệp Thiên Bách mỉm cười.
“Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn cậu Diệp.”
Trịnh Vân nghe xong, cảm thấy hơi cảm động, trong lúc nhất thời, càng lúc càng cúi đầu xuống.
“Khụ khụ, trình độ của cậu Diệp khá cao. Một người có trình độ như cậu Diệp, khi đến chúng tôi xử lý nghiệp vụ, chúng tôi nên đối xử chu đáo, đều là do chúng tôi thất trách.”
“Cậu Diệp, nếu có thể, xin mời cậu vào bên trong uống một ngụm trà, chúng tôi sẽ chuẩn bị tất cả giấy tờ cho cậu”
Lãnh đạo Hà ho nhẹ và hơi cúi đầu.
“Cũng được, anh nói tôi cũng cảm thấy hơi khát.” Diệp Thiên Bách vui vẻ đồng ý.
Sau đó, theo lời mời của hai người, họ bước vào phòng tiếp khách.