Trịnh Vân đi theo phía sau hai người họ, giống như đang chờ lệnh.
“Cô đi theo tôi làm cái gì, đi làm việc đi.”
“May mà cậu Diệp rộng lượng, nếu không hôm nay cô sẽ gặp rắc rối lớn đó.”
Lãnh đạo Hà nhỏ giọng nói nghiêm khắc với Trịnh Vân. “Vâng, vâng, tôi đi ngay.” Trịnh Vân liên tục gật đầu. “Đi, đi ngay đi!”
Ông ta không kiên nhãn phất tay, ông ta luôn cảm thấy nếu Trịnh Vân ở đây thì có thể gây thêm chuyện.
“Cậu Diệp, để tôi pha trà cho cậu, đây là trà quý của tôi.”
Lãnh đạo Hà đi tới, bảt đầu pha trà.
“Tùy tiện uống chút nước lọc là được rồi, tôi thường thích uống nước lọc vì nó tốt cho sức khỏe.”
“Đương nhiên, trà cũng tốt cho sức khỏe” Diệp Thiên Bách cười đáp.
“Cậu Diệp, tôi tên là Hà Ngọc Sinh, cậu biết thân phận của tôi rồi. Trong tương lai, nếu có cơ hội, chúng ta có thể làm quen nhiều hơn. Nếu có bất kỳ vấn đề nghiệp vụ nào cần xử lý, cậu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho tôi.”
Hà Ngọc Sinh mỉm cười đi tới, mang trà nóng cho Diệp Thiên Bách, nhắc nhở Diệp Thiên Bách rằng trà hơi nóng.
“Cảm ơn. Cơ hội chúng ta làm quen thêm trong tương lai cũng không nhiều.”
Diệp Thiên Bách cảm ơn ông ta, không chút do dự nói. “Cậu Diệp là bác sĩ nổi tiếng cấp quốc gia, tôi ở Sở Y tế, cả hai đều làm trong ngành y, nói đúng ra, đều là người một nhà”
“Hơn nữa, trên thế giới này, không có ai không bị bệnh và khi bị bệnh thì sẽ trở thành bệnh nhân của bác sĩ.”
“Cậu Diệp là một bác sĩ giỏi, nếu sau này tôi có việc cần, còn phải xin cậu giúp đỡ rồi.”
Hà Ngọc Sinh nói, chắp tay về phía Diệp Thiên Bách. “Ông thật là nghĩ quá xa rồi”
Diệp Thiên Bách nhấp một ngụm trà, nhịn không được cười lên
Sau đó, Hà Ngọc Sinh và Diệp Thiên Bách câu được câu không nói chuyện với nhau, chẳng mấy chốc mười mấy phút đã trôi qua.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai?”
Hà Ngọc Sinh hỏi.
“Lãnh đạo Hà, mọi chuyện đã xong rồi, tôi mang giấy chứng nhận đến cho Diệp tiên sinh.”
Giọng nói của Trịnh Vân truyền đến từ ngoài cửa.
“Vào đi!"
Hà Ngọc Sinh cau mày.
“Lãnh đạo Hà, cậu Diệp, tất cả các tài liệu đã được hoàn thành, những tài liệu tạm thời không dùng đến cũng được làm xong, với những giấy chứng nhận này, có thể chứng minh rằng Diệp tiên sinh là một bác sĩ đủ tiêu chuẩn và trình độ.”
Trịnh Vân cầm bảy, tám tờ giấy trong tay, khuôn mặt nở nụ cười nói.
“Tiểu Trịnh, trước kia tôi dạy cô như thế nào? Bác sĩ đủ tiêu chuẩn và trình độ là sao? Cậu Diệp vốn là một bác sĩ có đủ tiêu chuẩn và trình độ rồi”
Nghe lời nói của Trịnh Vân, Hà Ngọc Sinh có chút không VUÏ.
“Vâng, vâng, tôi lỡ lời, tôi xin lỗi, Diệp tiên sinh.” Vẻ mặt Trịnh Vân rất sợ hãi. “Không sao.”
“Cảm ơn cô, vất vả rồi, làm xong là được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.”
Diệp Thiên Bách nhận lấy giấy chứng nhận rồi nhìn thoáng qua, không phát hiện có vấn đề gì, vì thế anh nói với hai người họ.
“Không vất vả, không vất vả, là chuyện chúng tôi nên làm: Trịnh Vân và Hà Ngọc Sinh lần lượt nói.
“Cậu Diệp, cậu thấy đấy, sắp tan làm rồi, nếu có vinh dự, chúng tôi muốn mời anh ăn tối.”
Hà Ngọc Sinh đề nghị. “Mời cơm thì không cần, tôi muốn về nhà, hiện tại đã đến giờ ăn cơm, người trong nhà tìm không thấy tôi sẽ lo lắng mất” Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.
“Không sao, đây là danh thiếp của tôi và Tiểu Trịnh, nếu cậu có việc gì thì có thể trực tiếp đến gặp chúng tôi.”
Hà Ngọc Sinh đưa hai tấm danh thiếp ra. Diệp Thiên Bách nhận lấy, liếc mắt nhìn rồi bỏ vào túi.
“Này, Tiểu Trịnh, mau tiễn cậu Diệp đi." Hà Ngọc Sinh lại hô lên.
Nói xong, hai người tiễn Diệp Thiên Bách ra cửa, cung kính nhìn Diệp Thiên Bách lên xe.
“Nhân tiện, ông là Ngọc Sinh đúng không? Vì sự phục vụ chu đáo của ông, để tôi nói với ông một điều.”
Sau khi Diệp Thiên Bách lên xe, anh không lập tức khởi động xe, mà do dự một lát, sau đó mới nói với Hà Ngọc Sinh.
Ngay khi Hà Ngọc Sinh nghe thấy lời này, ông ta lập tức chạy tới.
“Cậu Diệp, cậu muốn nói gì với tôi vậy, tôi xin rửa tai lắng nghe.”
Hà Ngọc Sinh đến bên cạnh Diệp Thiên Bách, trên mặt tràn đầy ý cười.