“Tiểu Trịnh, sao vậy, cô còn chưa kiểm tra xong sao? Bây. giờ có ít người, nếu để mọi người nhìn thấy vẻ mặt của cô thì sẽ nghĩ gì đây? Cô phải biết rằng cô không chỉ đại diện cho hình ảnh của riêng cô mà còn là hình ảnh của toàn đơn vị
chúng ta, hiểu không?”
Lãnh đạo Hà còn chưa đến nhưng đã nghe thấy tiếng. Đương nhiên, cũng là do Trịnh Vân nói quá to.
“Lãnh đạo Hà, anh có thể đến xem một chút không? Tôi chưa từng xử lý nghiệp vụ như vậy.”
Lúc này, Trịnh Vân cảm thấy mình không nắm bắt được, thông tin cô ta phát hiện ra quá không chân thật.
“Có chuyện gì?”
Ông ta vừa nói vừa khẽ cau mày, nhìn thông tin trên máy tính của Trịnh Vân.
Tuy nhiên khi nhìn thấy thông tin trên màn hình máy tính, lông mày ông ta càng nhíu lại.
“24 tuổi, bác sĩ cấp quốc gia?”
Giọng điệu của ông ta thay đổi một chút, ông ta nhìn không ra người thanh niên trước mặt ông ta là một bác sĩ cấp quốc gia.
“Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Diệp Thiên Bách mỉm cười, vẻ mặt lãnh đạm.
“Đương nhiên có vấn đề, cái này làm sao có thể?”
Lãnh đạo Hà trả lời theo bản năng.
“Nhưng trước đây tôi đã thi và lấy được giấy chứng nhận, lần này tôi chỉ đến và lấy một bản sao giấy chứng nhận mà khó cho mọi người như vậy sao?”
Diệp Thiên Bách cười khổ.
“Không, anh bạn, cậu thấy thông tin này thật sự không có vấn đề gì sao?” Lãnh đạo Hà hỏi.
“Có vấn đề hay không không phải hai người phải biết sao? Tất cả thông tin đều do chính cô ấy tìm ra và đó là thông tin trong hệ thống của cơ quan đơn vị của hai người.”
Diệp Thiên Bách có chút bất đắc dĩ nói.
Hiện tại người ta đều làm việc như vậy sao?
“Chuyện này... Lãnh đạo Hà, anh chắc hẳn có quyền truy vấn cơ sở dữ liệu cao hơn, hay là anh đi tra một chút. Đây là giấy chứng nhận bác sĩ cấp quốc gia và tôi không có thẩm quyền cấp nó.”
Trịnh Vân cười gượng gạo.
“Tôi không yêu cầu cô cấp nó, tôi chỉ đến để lấy một bản sao. Trước đây tôi đã được cấp rồi.”
Diệp Thiên Bách lại nói.
“Thưa anh, chờ một chút, tôi cần xác minh một số thông tin ngay bây giờ, xin vui lòng chờ một chút.”
Ông ta thở ra, sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Thấy vậy, Trịnh Vân cũng đi theo, dù sao cô ta cũng không thể làm gì được nếu ở lại đây.
Giờ phút này, trong lòng Trịnh Vân có chút e ngại, lễ nào. người thanh niên này thật sự là bác sĩ cấp quốc gia sao? Làm sao có thể, một bác sĩ cấp quốc gia lại trẻ tuổi như vậy?
“Phiền phức như vậy sao?”
Diệp Thiên Bách thở dài, tìm một chỗ trong đại sảnh rồi ngồi xuống.
Anh lấy điện thoại ra, phát hiện trên Zalo có vài tin nhắn, trong đó có tin nhản do Chung Linh Hi gửi.
“Anh Thiên Bách, em quên nói với anh rằng buổi trưa ông nội có vẻ uống hơi nhiều, tốt nhất anh nên đưa ông ấy trở lại văn phòng. Ông ấy mơ mơ màng màng, em sợ ông ấy không an toàn."
Đây là tin nhắn do Chung Linh Hi gửi tới, anh lo chạy tới đây nên không có thời gian kiểm tra điện thoại.
“Anh đã đưa ông ấy đến văn phòng, đừng lo lắng, không cần phải nói thì anh cũng biết, chäc hẳn bây giờ ông ấy đang nghỉ ngơi trong văn phòng rồi.”
Diệp Thiên Bách trả lời.
“Vâng ạ. Anh thật tuyệt vời.”
Chung Linh Hi trả lời gần như trong chớp mắt kèm theo một nhãn dán dễ thương.
“Anh rể, anh rể, đói bụng, em đói chết rồi, buổi trưa em ăn mì gói, huhu...”
Hạ Tiểu My gửi liên tiếp cho anh rất nhiều tin nhản, mỗi tin nhắn đều có ba chữ: đói chết rồi.
“Nếu đói thì tự tìm thức ăn, em cũng không còn nhỏ nữa
rồi: Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời. “Em đã đến lớp rồi, chủ yếu là vì em không quen với việc ăn đồ ăn không có hương vị của anh.” Hạ Tiểu My cũng nhanh chóng trả lời.
“Vậy em cứ chờ đói đến chết đi!" Diệp Thiên Bách cảm thấy bất lực.
“Hu hu... Cuối cùng thì anh cũng không phải là anh rể của em, quá tàn nhẫn.”
Tin nhắn của Hạ Tiểu My kèm theo icon mặt khóc lóc thảm thiết.