“Cũng không phải là chứng nhận bác sĩ cao cấp” Diệp Thiên Bách lắc đầu nói.
“Vậy cậu xin cái gì? Cậu tới đây là để trêu chọc tôi sao? Tôi rất bận, xin đấy, nếu không phải vì nể mặt Lưu Quốc Đông thì tôi sẽ không giúp cậu làm các giấy chứng nhận đâu.”
“Phạm vi trách nhiệm của tôi chỉ làm một loại giấy chứng nhận, vì Lưu Quốc Đông đã chào hỏi trước nên tôi mới giúp cậu hoàn thành tất cả các giấy tờ. Nhưng bây giờ cậu cứ ở đây đùa giỡn, cậu thấy có thú vị không?”
“Muốn làm thì làm, nếu không thì có thể đi!”
Sắc mặt Trịnh Vân khá xấu.
“Cô Trịnh Vân, tôi xin chứng nhận bác sĩ cấp quốc gia, tôi đã vượt qua kỳ thi từ lâu và bây giờ tôi đến đây để lấy chứng nhận giấy. Cô có thể kiểm tra kết quả đánh giá của tôi thông qua thông tin chứng minh nhân dân của tôi.”
Khuôn mặt Diệp Thiên Bách nở nụ cười khổ. “Cậu nói cái gì?”
Trịnh Vân nghe thấy những lời này, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người.
“Như tôi đã nói, tôi đến lấy chứng nhận bác sĩ cấp quốc gia, tôi đã vượt qua kỳ thi, cô có thể kiểm tra”
Diệp Thiên Bách lặp lại lời nói của mình.
“Cậu đang đùa cái gì đấy? Cậu đã vượt qua kỳ thi chứng nhận bác sĩ cấp quốc gia? Cậu mới 24 tuổi, cậu đang trêu đùa tôi à?”
Trịnh Vân trực tiếp đứng lên, vẻ mặt hoài nghi.
“Tiểu Trịnh, có chuyện gì mà ngạc nhiên vậy?”
Lúc này, một người đàn ông với cái bụng phệ đi tới, hỏi một cách thờ ơ.
“Lãnh đạo Hà, chuyện là...”. Truyện Đông Phương
Trịnh Vân nói ngắn gọn chuyện của Diệp Thiên Bách với ông ta.
Người lãnh đạo bụng phệ liếc nhìn Diệp Thiên Bách, ông †a cũng cảm thấy Diệp Thiên Bách còn quá trẻ, làm sao có thể lấy được chứng nhận bác sĩ quốc gia?
“Tra một chút chẳng phải sẽ biết sao, kiểm tra đi, phải là phải, không phải thì là không phải, giải quyết việc chung là được rồi, tại sao phải khó chịu.”
Một lúc sau, lãnh đạo Hà thờ ơ nói một câu, sau đó cầm chén trà trong tay rời đi.
“Được rồi, tôi sẽ kiểm tra.”
Trịnh Vân nghe vậy, cô ta liếc nhìn Diệp Thiên Bách với thái độ chán ghét, sau đó ngồi xuống trước máy tính để kiểm tra.
Diệp Thiên Bách cũng không gấp, kiên nhãn chờ đợi.
Lúc bắt đầu kiểm tra, Trịnh Vân vẫn còn tức giận, nhưng sau khi kiểm tra xong, sắc mặt cô ta bắt đầu thay đổi.
Sự tức giận vốn có trên mặt cô ta biến mất, sau đó lông mày cô ta nhíu lại, thời gian trôi qua, miệng cô ta dân dân mở ra, khuôn mặt cô ta bày ra đủ loại biểu cảm.
“Đây... Chuyện này sao có thể? Điều này là không thể, có phải mình nhầm lẫn không?”
Trịnh Vân vừa nói vừa nhíu mày, vừa nói vừa điên cuồng. bấm chuột để xác minh và so sánh các thông tin khác nhau.
“Cậu là Diệp Thiên Bách đúng không? Họ Diệp, tên Thiên Bách, năm nay 24 tuổi phải không?”
Trịnh Vân nhìn Diệp Thiên Bách, cẩn thận xem xét vẻ mặt của Diệp Thiên Bách nhưng cô ta không có phát hiện ra có vấn đề gì.
“Đúng vậy, tôi là Diệp Thiên Bách. Họ Diệp, tên Thiên Bách, năm nay 24 tuổi!"
Diệp Thiên Bách trả lời rất chảc chẳn.
“Chuyện này sao có thể, không thể nào, cậu chỉ mới 24 tuổi, cậu gian lận, đúng không?”
Vẻ mặt Trịnh Vân vô cùng bối rối và sửng sốt.