Chung Vân Hải võ võ ngực, vẻ mặt tự tin, mặt ông lúc này hơi đỏ, Diệp Thiên Bách biết đó là do lúc nấy ăn cơm, ông có uống hai ly.
“Ông Chung, đừng lo lăng, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, Tiểu Hi vẫn là người thân nhất của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô suốt quãng đời còn lại.” Diệp Thiên Bách lại nói.
Nhưng lúc này ở hàng ghế sau, Chung Vân Hải đã ngủ thiếp đi, có tiếng hít thở rõ ràng.
Có vẻ như ông thực sự đã uống hơi quá nhiều.
Chung Vân Hải không lên tiếng, Diệp Thiên Bách cũng tập trung lái xe.
Bình thường từ Đại học Quốc gia Giang Thành đến tập đoàn Khải Sinh sẽ không mất quá 20 phút.
Nhưng hôm nay vì kẹt xe nên Diệp Thiên Bách lái xe gần một tiếng, Chung Vân Hải ngồi ghế sau dường như đang ngủ rất sâu.
Khi đến tòa nhà Khải Sinh, Diệp Thiên Bách đánh thức ông dậy, sau đó đưa ông về văn phòng.
Dù sao ông cũng mới ngủ dậy, mơ mơ màng màng, lỡ xảy ra chuyện gì cũng không tốt.
Sau khi đưa ông về, Diệp Thiên Bách lái xe đến Sở Y tế, định xin giấy tờ mà Lưu Quốc Đồng nói.
Nửa tiếng sau, Diệp Thiên Bách xuất hiện trước Sở Y tế.
Có lẽ vì là ngày giữa tuần nên ở văn phòng Sở Y tế không nhiều người, khi Diệp Thiên Bách đến, anh thậm chí không phải xếp hàng.
“Xin chào, cô Trịnh Vân có ở đây không?”
Diệp Thiên Bách đi đến bên cửa sổ hỏi.
“Tôi là Trịnh Vân, có chuyện gì vậy?”
Nhân viên cửa sổ trông khoảng ba mươi tuổi, tuy nhiên làn da của cô ta được duy trì tốt.
Lúc này cô ta nhìn Diệp Thiên Bách hơi không kiên nhãn.
“Xin chào, hiệu trưởng Lưu Quốc Đông kêu tôi tìm cô, ông ấy nói rằng cô có thể giúp tôi lấy tất cả giấy xác nhận mà tôi cần”
Diệp Thiên Bách rất lịch sự.
Nhân viên tự xưng là Trịnh Vân nghe xong, cô ta liếc nhìn Diệp Thiên Bách, dáng vẻ ung dung.
“Cậu tên là Diệp Thiên Bách đúng không?”
Trịnh Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Thiên Bách trả lời.
“Hiệu trưởng Lưu gọi điện thoại, nhờ tôi giúp cậu làm giấy
chứng nhận, đưa chứng minh nhân dân của cậu cho tôi. Trịnh Vân thản nhiên nói.
Diệp Thiên Bách nghe vậy thì liền đưa chứng minh nhân dân cho cô ấy.
“24 tuổi?”
Trịnh Vân hơi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Thiên Bách. “Đúng.”
Diệp Thiên Bách trả lời chắc chắn.
“Giáo viên y khoa tại Đại học Quốc gia Giang Thành không chỉ cần kiến thức chuyên môn để giảng dạy lý thuyết mà còn cần kinh nghiệm thực tế lâm sàng, cậu có thể trở thành giáo viên tại Đại học Quốc gia Giang Thành ở tuổi 24 là do Lưu Quốc Đông cho cậu đi cửa sau, đúng không?”
“Không thể tưởng tượng được Lưu Quốc Đông cũng là kiểu người thiên vị như vậy.”
Trịnh Vân gióng trống khua chiêng nói, lúc này xung quanh không có ai khác.
Diệp Thiên Bách nghe cô ta nói xong, anh chỉ có thể cười khổ.
“Ở tuổi của cậu, có thể có bằng cấp, kinh nghiệm gì chứ? Ở độ tuổi của cậu, cùng lắm thì cậu chỉ có thể vượt qua đánh giá bác sĩ sơ cấp và nhận được chứng chỉ bác sĩ sơ cấp. Thiên tài trong số các thiên tài cộng với việc cố gắng lắm thì mới có thể trở thành một bác sĩ trung cấp ở tuổi này. Về phần cậu, Lưu Quốc Đông cho cậu đi cửa sau, để cậu có thể vào Đại học Quốc gia Giang Thành.”
Trịnh Vân vừa lảm nhảm vừa nhập thông tin, trong lời nói của cô ta thậm chí còn có chút ghen tị.
Theo cô ta, trình độ như Diệp Thiên Bách thì có đầy, chỉ là do Diệp Thiên Bách may mắn mà thôi, tại sao ngay từ đầu cô ta không gặp may mắn như vậy.
“À, chuyện là, cô Trịnh Vân, không phải tôi xin giấy chứng nhận bác sĩ sơ cấp.”
Diệp Thiên Bách ho nhẹ nhắc nhở.
“Không phải là bác sĩ sơ cấp, là trung cấp sao? Ở tuổi 24, có thể trở thành bác sĩ trung cấp, cũng chỉ có thể nói tương lai có hi vọng, cậu còn lâu mới đủ để đến một trường đại học hàng đầu để trở thành giáo viên của người khác và đến bệnh viện để hướng dẫn phẫu thuật cho người khác.”
Trịnh Vân lại liếc nhìn Diệp Thiên Bách.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không xin chứng chỉ bác sĩ trung cấp. Diệp Thiên Bách mím môi.
Nghe vậy, Trịnh Vân nhìn Diệp Thiên Bách, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thiên Bách thật lâu.
“Sao nào? Cậu đừng nói cậu mới 24 tuổi mà đã vượt qua cuộc đánh giá của bác sĩ cao cấp rồi? Cậu nghĩ rằng tôi có thể tin sao?”
Trịnh Vân cười nhạo, vẻ mặt chế giễu, cô ta cảm thấy Diệp Thiên Bách đang cố làm ra vẻ cao siêu.