Diệp Du Nhiên tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, cô thẫn thờ một lát mới định xoay người.
Nhưng cô vừa khẽ động, phía sau lưng đã đau đến thấu tim.
Cô khẽ hừ một tiếng, khiến Mộ Tấn Dương đang dựa ở trước giường giật mình tỉnh giấc.
Anh ngồi thẳng lên nhìn thấy Diệp Du Nhiên mở to hai mắt, đáy mắt sáng rỡ, không kìm được cong môi nở nụ cười: “Em tỉnh rồi à?”
Cô chợt nhớ ra chuyện lúc trước, giọng nói hơi suy yếu, nghe có vẻ rất dịu dàng: “Anh không sao chứ?”
Mộ Tấn Dương nghe vậy, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, anh nắm chặt tay Diệp Du Nhiên, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Anh không sao.”
Diệp Du Nhiên không yên lòng hỏi lại: “Anh thật không bị thương chứ?”
Âm thanh của Mộ Tấn Dương hơi khàn đi: “Không bị.”
Nghe anh nói vậy, Diệp Du Nhiên rủ mắt, khẽ lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi.”
Dù âm thanh rất nhỏ nhưng Mộ Tấn Dương vẫn nghe thấy.
Nhiều năm như vậy, anh không phải chưa từng bị thương, chưa từng vào bệnh viện, bên cạnh cũng không thiếu người quan tâm anh.
Anh không giống con nhà giàu có bình thường, từ những ngày đầu, anh đã tự mình gây dựng sự nghiệp, nên anh bị thương, bị bệnh cũng là chuyện bình thường, có người sẽ nhắc nhở anh, chú ý, cẩn thận…
Bản thân anh cũng cảm thấy bị thương, bị bệnh, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng chưa từng có ai đỡ một dao cho anh lại còn nói: “Không sao là tốt rồi”.
Dường như trong mắt cô, đỡ một dao cho anh để anh không bị thương là chuyện đương nhiên, nhưng rõ ràng cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, mà anh đường đường là đàn ông, bị thương thì có nhằm nhò gì.
Đáy lòng Mộ Tấn Dương dậy sóng, sóng trào lên làm vỡ đê, dìm ngập đất liền, rồi tiến thẳng đến cửa trái tim anh, mạnh mẽ mở trái tim anh ra, khắc lên ba chữ “Diệp Du Nhiên”.
*** Mong cả nhà tải app truyện hola đọc nhiều khích lệ nhóm!
Một lúc lâu sau, Mộ Tấn Dương mới bình tĩnh trở lại, dịu dàng hỏi cô: “Em đói chưa?”
Diệp Du Nhiên híp mắt, cô luôn cảm thấy âm thanh Mộ Tấn Dương không giống bình thường lắm, nhưng cô cũng hơi đói bụng rồi, nên khẽ gật đầu.
Mộ Tấn Dương thấy thế, cẩn thận đỡ cô dậy, để cô tựa ở đầu giường, rồi xoay người đi đến bên bàn lấy bình giữ nhiệt đã chuẩn bị từ trước.
Anh vừa mở nắp ra, mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng bệnh.
Diệp Du Nhiên hít hà một hơi, âm thanh khe khẽ: “Cháo gà phải không?”
“Ừ.” Mộ Tấn Dương lên tiếng, anh ngồi gần lại một chút, múc cháo ra đút cho cô.
Diệp Du Nhiên ngẩn người, nghĩ đến chuyện trước kia, cô và Mộ Tấn Dương vẫn chưa giảng hòa, hành động đút cháo cho cô thân mật như vậy khiến cô cảm thấy không tự nhiên lắm.
Cô dừng một chút nói: “Em tự ăn được…”
Lần này, Mộ Tấn Dương không nói gì, cứ cầm thìa giơ ra không thu lại, gương mặt anh tuấn có vẻ cố chấp.
Diệp Du Nhiên không còn cách nào khác, đành phải há miệng, Mộ Tấn Dương đút cháo cho cô.
Suốt quá trình, cô cũng không dám nhìn Mộ Tấn Dương nhiều, gương mặt tái nhợt của cô hơi ửng đỏ.
Sau khi cô ăn xong, Mộ Tấn Dương lại cầm thìa mà cô vừa sử dụng bắt đầu ăn.
Diệp Du Nhiên há to miệng định nói gì đó, những lại thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Dù tướng ăn của anh vẫn rất nhã nhặn, nhưng anh ăn rất nhanh, hình như khá đói bụng.
Diệp Du Nhiên cảm thấy dáng vẻ anh ôm bình giữ nhiệt ăn rất thú vị, nên cứ nhìn anh chằm chằm.