Mộ Tấn Dương bỗng quay đầu lại, vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Vết thương đã được xử lý rồi, cũng đã tiến hành khâu lại, may mà vết dao không quá sâu, nên bị thương không nghiêm trọng lắm, chờ…”
Bác sĩ còn chưa nói xong, đã bị âm thanh lạnh lùng của Mộ Tấn Dương ngắt lời: “Phải khâu lại mà còn không nghiêm trọng sao?”
Khi nói lời này, ấn đường Mộ Tấn Dương nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng và giận dữ, giọng điệu ra lệnh theo thói quen khiến bác sĩ không khỏi hơi cúi thấp đầu xuống, cố hết sức tránh ánh mắt anh.
“Nhưng… vẫn chưa nguy hiểm tính mạng, chỉ cần được chăm sóc tốt thì thời gian ngắn là có thể xuất viện rồi.”
Dứt lời, bác sĩ vẫn hết sức thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Mộ Tấn Dương, cũng không biết nói như vậy có hợp ý của anh hay không?
Sau khi Mộ Tấn Dương nghe thấy câu “vẫn chưa nguy hiểm tính mạng”, trái tim anh mới ổn định một chút.
***
Mộ Tấn Dương đi theo xe đẩy đến phòng bệnh bình thường.
Trong phòng bệnh, anh lại hỏi thăm tình hình của Diệp Du Nhiên lần nữa rồi mới cho bác sĩ và y tá rời đi.
Đến khi bác sĩ và y tá đều đi khỏi rồi, anh mới quay đầu nhìn hai người Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên vẫn luôn theo sau: “Hai người về trước đi.”
Diệp Du Nhiên tỉnh lại chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy Cố Hàm Yên ở đây.
Anh nhớ lần đó khi Cố Hàm Yên đến nhà, Diệp Du Nhiên toàn nói những lời châm chọc, chế giễu bóng gió với cô ta.
Rõ ràng việc cô làm cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng lần nào nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, anh cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Bùi Chính Thành biết dù mình có ở đây cũng không giúp được gì, nên khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng tôi đi trước, có việc gì cậu cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Nói xong, Bùi Chính Thành gọi Cố Hàm Yên một tiếng. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Mộ Tấn Dương nói xong, lập tức ngồi xuống bên giường bệnh nhìn Diệp Du Nhiên.
Cô nằm nghiêng ở trên giường, anh phải cúi thấp người mới có thể nhìn thấy mặt cô.
Khuôn mặt bình thường lúc nào cũng trắng nõn, hồng hào, giờ trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút nhưng không còn chớp chớp như bình thường.
Cả người cô vùi trong chiếc chăn màu trắng, nhìn không có chút sức sống nào.
Mộ Tấn Dương cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, rất đau, anh duỗi tay giúp cô gạt những sợi tóc hỗn loạn trên trán sang hai bên, cúi đầu khẽ đặt xuống một nụ hôn, sau đó cứ nắm lấy tay cô không buông.
Cố Hàm Yên đã đi tới cửa lại đột ngột quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Dù lừa mình dối người như thế nào thì cô ta vẫn nhìn ra sự đau lòng, tình cảm sâu đậm trong ánh mắt của Mộ Tấn Dương.
Cô ta bất giác siết chặt hai tay, nắm chặt thành quyền.
Cô ta ái mộ Mộ Tấn Dương nhiều năm như vậy nhưng anh không hề có cảm giác gì với cô ta cả, nhưng anh lại thật lòng yêu một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện.
Hơn nữa, danh tiếng người phụ nữ này còn không tốt, mẹ mất sớm, ba đi tù, không có bất kỳ gia thế gì.
Cô ta tự nhận bản thân không kém Diệp Du Nhiên, sao Mộ Tấn Dương lại không yêu cô ta mà yêu Diệp Du Nhiên chứ?
Cô ta sẽ không từ bỏ như vậy.