Sau đó, Mộ Tấn Dương ăn nhanh hơn, anh nhanh chóng ăn hết chỗ cháo còn lại, rồi rướn người lên hôn Diệp Du Nhiên.
Nụ hôn của anh hơi vội vã.
Hôn xong, Mộ Tấn Dương khẽ nói: “Lần sau em còn nhìn anh như vậy, thì sẽ không đơn giản chỉ là một nụ hôn đâu.”
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên nhìn Mộ Tấn Dương, khẽ nhếch miệng nhưng nói không ra lời.
Mộ Tấn Dương đứng dậy, điềm nhiên như không có việc gì cầm bình giữ nhiệt đi rửa.
Một lát sau, anh đi ra, nhưng một tay bưng nước, một tay cầm cốc, đặt ngang trên cốc là bàn chải đánh răng.
“Em đánh răng đi.” Mộ Tấn Dương để cái cốc xuống một bên, cầm bàn chải đánh răng đưa cho Diệp Du Nhiên, sau đó bưng chậu nhựa đến trước mặt cô.
“…”
Diệp Du Nhiên do dự một chút, mở miệng nói: “Em có thể xuống giường không?”
Mộ Tấn Dương chỉ liếc cô một chút, rồi rút bàn chải đánh răng trong tay cô ra: “Em há miệng ra.”
Vậy là Mộ Tấn Dương muốn giúp cô đánh răng sao?
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Mộ Tấn Dương, Diệp Du Nhiên lẳng lặng há miệng ra.
Mộ Tấn Dương một tay bưng chậu nhựa, một tay khác giơ bàn chải đánh răng cho Diệp Du Nhiên, anh hơi nhíu mày, đánh rất nghiêm túc và cẩn thận, thỉnh thoảng bảo cô mở miệng, đừng cắn răng.
Sau khi đánh răng cho cô xong, anh lại giúp Diệp Du Nhiên rửa mặt…
Làm xong tất cả, anh dìu Diệp Du Nhiên để cô nằm xuống, dém góc chăn cho cô cẩn thận: “Em đi ngủ đi.”
Bỏ qua giọng điệu cứng rắn và vẻ mặt không được coi là dịu dàng của anh, thì anh đối với cô còn tốt hơn ông chồng nhị thập tứ hiếu.
Diệp Du Nhiên được anh chăm sóc như đứa trẻ, khi chuẩn bị đi ngủ, cô lập tức kéo chăn che kín mặt mình.
Cô nghĩ sao cũng cảm thấy thật xấu hổ.
Mộ Tấn Dương để cô nằm nghiêng, thấy cô chưa nhắm mắt, vẻ mặt hơi kỳ lạ, lên tiếng hỏi: “Vết thương của em đau à?”
Giọng nói của anh không nhiều cảm xúc lắm, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe ra sự lo lắng và căng thẳng.
“Em vẫn ổn…” Anh nói như vậy khiến Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy vết thương trên lưng rất đau, nhưng có lẽ do thuốc vẫn còn tác dụng nên cũng chưa đau đến thế.
“Vậy em ngủ đi.” Mộ Tấn Dương đưa tay xoa đầu cô, chăm chú nhìn cô, bảo cô đi ngủ.
Diệp Du Nhiên đành phải nhắm mắt lại, cảm giác mình như đang nằm mơ, cô đột nhiên bị thương, sau đó lại giảng hòa với Mộ Tấn Dương rồi.
Nhưng, cứ như vậy là hòa giải rồi phải không?
Cô nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.
Mộ Tấn Dương trông ở bên giường, khi chắc chắn cô đã thật ngủ say, anh mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Sơn: “Cậu đến bệnh viện đi.”
***
Phòng bệnh của Diệp Du Nhiên ở là phòng VIP, rất lớn, bên ngoài còn có phòng khách.
Khi Nam Sơn đi vào, thấy trong phòng khách không có người, nên đi vào trong.
Vừa vào Nam Sơn đã nhìn thấy Mộ Tấn Dương vẫn trông trước giường bệnh.
Anh ta đi tới, lên tiếng: “Ông chủ…”