Mộ Tấn Dương thấy bộ dạng “Có chuyện gì thì mau nói đi” của cô, trong mắt xuất hiện sự tức giận, anh nắm chặt chiếc đũa, cuối cùng cũng không nói gì.
Anh chậm rãi ăn cơm, Diệp Du Nhiên ngồi đối diện, cảm thấy cứ như vậy nhìn anh thì có chút xấu hổ, dứt khoát lấy điện thoại ra xem.
Kết quả, khi lướt các trang tin tức, cô thấy ngay một tiêu đề bài báo.
“Bà chủ nhà giàu gây án mạng!”
Thấy tiêu đề này, trong lòng Diệp Du Nhiên khẽ nảy lên, cô bấm vào xem, quả nhiên là nói về Dương Linh.
Tuy rằng không chỉ đích danh là ai, nhưng miêu tả rất rõ ràng, nhưng ai cũng biết đó là Dương Linh.
Trong phần bình luận, có rất nhiều người tỏ vẻ mình là “Vua chân tướng.”
“Chả trách con gái bà ta bị hủy hôn ước!”
“Chắc không phải là vì cô gái kia dụ dỗ chồng bà ta chứ?”
“Ah, nhà giàu lắm chuyện thị phi, may là tôi nghèo!”
“…”
Nhiều người đoán bừa, xem ra đều rất mơ hồ.
Diệp Du Nhiên nhìn hai trang bình luận, cảm thấy không ai nói gần đúng sự thật.
Mà trên thực tế, cô cũng không biết động cơ của Dương Linh muốn hại chết Từ Du Nhiên là gì.
Cô nhìn thời gian đăng tin, gần hai mươi phút trước, chắc là nhà họ Diệp cũng đã biết rồi.
Quả nhiên cô vừa nghĩ vậy thì điện thoại đổ chuông.
Là Diệp Yến Nhi gọi tới.
Cô suy nghĩ, rồi bật chế độ im lặng, để điện thoại qua một bên không muốn nghe.
Cô vừa ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt đen láy của Mộ Tấn Dương: “Điện thoại của ai, sao không nghe?”
Anh nói với giọng chất vấn, khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy không thoải mái.
“Không muốn nghe.” Diệp Du Nhiên quay đầu, rời tầm mắt.
Mộ Tấn Dương không nói nữa, dọn dẹp bàn ăn, xoay người đi lên lầu.
Diệp Du Nhiên đành đi theo anh, cùng vào thư phòng.
Mộ Tấn Dương đến phía sau bàn làm việc, lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Diệp Du Nhiên.
“Cái gì vậy?” Diệp Du Nhiên tò mò hỏi anh, đưa tay cầm lấy.
“Nhật ký của Từ Du Nhiên.” Mộ Tấn Dương nói, cầm một điếu thuốc ra ngoài hút.
Bật lửa lên rồi, anh lại cau mày cất bật lửa đi, dụi tắt thuốc lá rồi vứt vào thùng rác.
Diệp Du Nhiên ngồi xuống, vội vàng mở nhật ký của Từ Du Nhiên ra đọc.
Quyển nhật ký hơi ố vàng, những trang đầu đều chỉ viết về tâm tư nhỏ nhặt của nữ sinh, không có gì đặc biệt.
Cô biết Mộ Tấn Dương đưa cuốn nhật ký này cho cô thì nhất định nó có thông tin quan trọng.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ, lật nhanh cách trang tiếp theo, đến trang viết về chuyện Từ Du Nhiên vu oan cho cô bốn năm trước.
Cũng may Từ Du Nhiên viết nhật ký đều thích ghi ngày giống mọi người.
Diệp Du Nhiên nhanh chóng tìm đến ngày của bốn năm trước.