“Thịt Bò.” Diệp Du Nhiên ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó.
“Gâu gâu.”
Thịt Bò cọ cọ đầu vào người Diệp Du Nhiên, kêu “gâu gâu” có vẻ đang rất mừng.
Diệp Du Nhiên ôm đầu nó vuốt ve, cô ngẩng đầu nhìn phòng khách, biết nó nghe không hiểu, nhưng vẫn hỏi nó: “Nói cho mẹ biết, ba con có ở đây không?”
Thịt Bò chỉ nhìn cô, vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu.
Diệp Du Nhiên cười cười, đóng cửa lại, đi lên lầu.
Trong thư phòng cũng không có người, chắc là Mộ Tấn Dương còn chưa về.
Diệp Du Nhiên đi vào, vừa đến bên cửa sổ thì thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang chạy về phía này.
Chiếc xe đến gần hơn, cô phát hiện, đúng là xe của Mộ Tấn Dương.
Tâm trạng Diệp Du Nhiên có chút phức tạp.
Cô xoay người đi xuống lầu, Mộ Tấn Dương đúng lúc mở cửa vào, dáng vẻ vô cùng vội vã.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên đứng ở cầu thang, anh hơi sững sờ một lát, rồi lên tiếng: “Đến rồi à.”
“Ừm.” Diệp Du Nhiên hững hờ đáp.
Sự trầm mặc lan khắp không khí trong phòng.
Mộ Tấn Dương đi vào phòng bếp rót hai ly nước rồi ngồi xuống sofa, cầm một ly, đẩy ly kia đến phía đối diện.
Diệp Du Nhiên tự giác ngồi xuống đối diện anh, nhưng không động vào ly nước kia.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương hơi trầm xuống.
“Em…”
“Anh…”
Hai người không ngờ đối phương cũng cùng lúc muốn nói, nghe thấy giọng người kia thì sửng sốt.
Diệp Du Nhiên suy nghĩ một lúc, nói: “Anh nói trước đi.”
Mộ Tấn Dương nghe vậy thì nói: “Em ở đây, đợi nửa tiếng nữa là anh làm xong bữa tối.”
Anh nói xong thì đứng dậy đi đến phòng bếp.
Diệp Du Nhiên ngẩn người, vội vàng lên tiếng gọi anh lại: “Mộ Tấn Dương.”
Mộ Tấn Dương nghe tiếng, quay đầu lại nhìn cô không nói gì.
Diệp Du Nhiên mấp máy môi, câu ‘Không phải anh nói có chuyện cần nói sao’ đến bên miệng rồi lại đành nuốt vào.
Anh nhìn cô như vậy, làm cô không nói được câu từ chối.
*** Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!
Nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh được bày lên bàn ăn.
Hai chay một mặn kết hợp, màu sắc bắt mắt.
Diệp Du Nhiên nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ cúi đầu, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Từ hôm ở Ngọc Hoàng Cung, vì chuyện con cái mà đối xử với cô như vậy, cô cũng không về biệt thự ở Vịnh Vân Thượng nữa, cũng không còn ăn đồ anh nấu.
Lại ngồi ăn cơm với anh, Diệp Du Nhiên có một cảm giác, giống như thời gian đã qua rất lâu rồi.
Mộ Tấn Dương thấy Diệp Du Nhiên chậm chạp không động đũa, ảm đạm nói: “Không hợp khẩu vị sao?”
“Không có, em không đói lắm, em ăn no rồi, em chờ anh ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.” Diệp Du Nhiên nói xong, để đũa xuống, dáng vẻ như đang chờ để nói chuyện với anh.