Một mùa đông nữa lại đến.
Chân của Vệ Chiếu Dạ gần như đã hoàn toàn hồi phục, hắn thậm chí còn dành thời gian may cho ta một đôi bảo vệ đầu gối.
Đường kim mũi chỉ tinh tế, ta dùng rất tiện.
Nhưng ta thật khó mà tưởng tượng được, đôi tay từng vung kiếm c.h.é.m g.i.ế.c lại có thể cầm kim thêu thùa như thế nào.
Hôm ấy, trong thành xuất hiện một vị quý nhân, nhiều thầy thuốc được mời đến để chữa trị.
Ta quỳ trong đám đông, cúi đầu nép mình.
Nghe nói vị quý nhân đến từ kinh thành, bị phục kích giữa đường, lang trung đi cùng bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Đôi giày da bóng loáng thêu mây xuất hiện loạng choạng trong tầm mắt ta.
Ta ngẩng đầu, người đó đã đứng ngay trước mặt.
Một gương mặt gầy guộc, tái nhợt.
Không ngờ, lại là Vệ Tuân, người ta đã lâu không gặp.
Ánh mắt giao nhau, hắn vui mừng như điên.
"Kiều Chi, sao nàng lại ở đây?"
Nói xong, hắn lại ngẩn ngơ tự lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ ta đang nằm mơ."
Người mà ta từng toàn tâm toàn ý yêu thương, giờ gặp lại, lòng lại không dấy lên chút gợn sóng nào.
Hắn đưa tay muốn đỡ ta đứng lên.
Nhưng ta đã đứng dậy, né tránh bàn tay hắn, lùi lại hai bước, bình thản và cảnh giác nhìn hắn.
Vệ Tuân gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy hơn trước.
Trên trán hắn vẫn còn buộc chiếc khăn do ta từng tỉ mỉ thêu tặng hắn.
Nay, mép khăn đã sờn rách vì giặt giũ nhiều lần, dù sạch sẽ, cũng không tránh khỏi ngả màu vàng úa.
Giống như năm năm giữa chúng ta.
Thấy động tác xa cách của ta, mắt hắn bỗng đỏ lên, chẳng hiểu vì sao.
"Ta đã tìm nàng rất lâu, không ngờ nàng lại đến Bắc Yến."
Ta lặng thinh không đáp.
Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay ta, hoàn toàn mất đi vẻ phong độ của một quân tử.
"Chân nàng giờ sao rồi? Bắc Yến mưa tuyết nhiều, chắc hẳn nàng đã chịu không ít khổ cực. Người đâu, mang lò ngải cứu lại đây…"
Ta bình tĩnh đáp:
"Vệ công tử, không cần phiền phức như vậy."
Hắn như bị đ.â.m bởi một lưỡi dao, mặt tái mét, ôm lấy ngực.
"A Chi, nàng vẫn còn hận ta."
Nói một cách công bằng, ta nên hận hắn.
Hận hắn hồ đồ suy đoán rồi định tội ta.
Hận hắn bạc tình, hận chính mình một thời trao nhầm chân tình.
Hận cả năm năm nhẫn nhục sống trong Kiều phủ.
Nhưng điều ta hận nhất, vẫn là ngày ấy, cái ngày mà ta quỳ dập đầu trước chủ mẫu để xin thuốc, cuối cùng vẫn không cứu được mẫu thân.
Kể từ khi từ hôn với Vệ Tuân, ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Mẫu thân trước lúc ra đi, đã nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
"Mẫu thân đã nhìn sai người, lãng phí nửa đời. Điều duy nhất khiến ta tự hào, chính là có con."
Bà gần như khóc cạn nước mắt.
"A Chi, con phải tìm một người thực lòng đối xử tốt với con, để không bị những kẻ cầm thú làm nhục."
Ta liên tục mơ thấy mẫu thân.
Mơ thấy mình hành y cứu được vô số người, vui mừng chạy đến báo tin cho bà rằng bệnh của bà đã có cách chữa.
Vòng tay bà ấm áp, nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn lại những dòng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Giờ đây, khi gặp lại Vệ Tuân, ta cuối cùng đã hiểu.
Trái nghĩa của yêu không phải là hận, mà là dửng dưng, chẳng còn quan trọng.
Căn phòng không biết từ khi nào đã hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều rời đi.
Ngọn nến chớp lóe một tiếng "tách," ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt gầy gò của Vệ Tuân.
Hắn khẽ run rẩy, giọng nói đầy hối hận:
"A Chi, là ta có lỗi với nàng. Cùng ta trở về kinh thành được không? Nàng đốt hôn thư, muốn từ hôn với ta, nhưng ta chưa bao giờ đồng ý. Hôn thư của ta vẫn còn. Nàng trở về đi, chúng ta sẽ nối lại hôn ước. Ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng…"
Hắn nói đến đây, điên cuồng nắm lấy tay ta, ánh mắt gần như tuyệt vọng.
"Những gì nàng tặng, ta đều giữ rất cẩn thận, như chiếc khăn buộc trán này, ngày nào ta cũng mang bên mình."
Ta cố rút tay khỏi tay hắn, cố kiềm chế sự ghê tởm trong giọng nói của mình.
"Vệ công tử, giữa ta và ngươi, đã không còn gì liên quan nữa."
Đúng lúc đó, cửa phòng bị ai đó đạp mạnh, bật tung ra.
Vệ Chiếu Dạ đứng bên ngoài, gương mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc bén ánh lên lửa giận hừng hực.
Tà áo tung bay trong cơn gió đêm, khiến hắn tựa như một cánh hạc giang cánh giữa trời tuyết.
Ánh mắt hắn lướt qua bàn tay của ta và Vệ Tuân đang chạm vào nhau, từng từ được nhả ra như băng lạnh:
"Trả A Chi của ta lại cho ta."
Vệ Tuân cau mày, sắc mặt tối lại.
"A Chi của ngươi?"
Vệ Chiếu Dạ bước nhanh tới, một tay kéo ta ra sau lưng.
Vệ Tuân định nói thêm, nhưng ánh sáng chớp lên từ tay áo của Vệ Chiếu Dạ, một ám khí lao thẳng về phía trán hắn.
Chiếc khăn buộc trán ta từng tặng bị c.h.é.m đôi, rơi xuống đất.
Công lực hắn cao thâm, đến mức trán của Vệ Tuân vẫn không hề bị thương.