Vệ Chiếu Dạ giẫm lên mảnh khăn rơi trên đất, nhướng mày nhìn Vệ Tuân đầy thách thức.
"Xin lỗi, ta lỡ tay."
Vệ Tuân giận dữ đến mức gần như muốn thổ huyết, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
"Vệ Chiếu Dạ, ngươi thật quá đáng! Chẳng qua ngươi chỉ là một tên gia nô nhỏ bé trong Vệ phủ!"
Hắn từng là gia nô của Vệ phủ sao?
Ta bất giác quay sang nhìn Vệ Chiếu Dạ.
Hắn nắm chặt cổ tay ta, cười nhạt, không chút bận tâm:
"Ngươi cũng biết là 'từng là' sao?"
Ánh sáng từ ngọn nến chập chờn chiếu lên gương mặt tái nhợt của Vệ Tuân, khiến hắn vốn luôn tao nhã giờ đây lại toát lên vẻ đáng sợ.
Ta không muốn cuộc xung đột kéo dài thêm, liền kéo Vệ Chiếu Dạ quay người rời đi.
Nhưng Vệ Tuân vẫn nắm lấy cánh tay khác của ta, giọng nói đầy van nài:
"A Chi, trong lòng ta, chỉ có nàng mới xứng đáng làm thê tử của ta."
Ta nghe câu nói ấy, trái tim hoàn toàn tê liệt, chỉ còn nụ cười mỉa mai hiện rõ trên môi.
Hắn vẫn không chịu buông, tiếp tục nói:
"Vệ Chiếu Dạ chẳng qua chỉ là kẻ xuất thân gia nô, dù nay là phó tướng, làm sao sánh được với danh môn thế gia. Nàng đừng để hắn lừa gạt…"
Ta giật mạnh tay ra, khiến động tới vết thương trên vai hắn, hắn đau đớn rít lên một tiếng.
Máu từ vai hắn thấm qua ống tay áo, dần lan ra đỏ thẫm.
Ta mím môi, giọng nói có chút run rẩy:
"Đó là chuyện của ta. Ngươi không cần phải bận tâm."
Trên đường về, Vệ Chiếu Dạ cầm ô che cho ta, cả hai đều không nói lời nào.
Đến gần cửa nhà, hắn hít một hơi thật sâu, phá vỡ sự im lặng:
"A Chi, ta không cố ý giấu nàng về xuất thân của mình.”
"Chỉ là ta đang chờ một thời điểm thích hợp."
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hắn, lúc sáng lúc tối, đôi mắt toát lên sự yếu đuối, tựa như ánh mắt của một chú chó con sợ bị bỏ rơi.
Chiếc ô phần lớn che cho ta, khiến tuyết phủ ướt một bên vai hắn.
Ta giơ tay phủi đi lớp tuyết trên vai hắn, bình thản hỏi:
"Vệ Chiếu Dạ, trước đây, chúng ta từng gặp nhau đúng không?"
Mặt hắn hiếm khi đỏ lên vì ngượng, cả người bối rối, không dám nhìn thẳng vào ta.
Ta mỉm cười:
"Hình như ta nhớ ra rồi."
Một lát sau, ta ngồi trong thư phòng của Vệ Chiếu Dạ, chờ hắn quay lại.
Hắn lo ta bị lạnh, nên vội vàng đi tìm than lửa.
Gió thổi qua cửa sổ, làm một chồng giấy lộn xộn trên giá sách rơi xuống đất.
Ta đóng cửa sổ lại, cúi người nhặt, bỗng bật cười không kìm được.
Trên một tờ giấy, nổi bật là hình một nhân vật nhỏ vẽ nguệch ngoạc.
Người trong hình đội ngọc quan, mặc trường bào, đi giày da, thoáng nhìn có vài phần giống Vệ Tuân.
Nhưng khuôn mặt lại bị vẽ thêm một con rùa lớn sống động như thật.
Xung quanh là những lời mắng mỏ như: "Ngụy quân tử," "Để xem ngươi sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo," "Âm hiểm vô sỉ," "Cầm thú đội lốt người."
Nét chữ nguệch ngoạc, rất xấu, có thể thấy người viết chẳng giỏi văn chương chút nào.
Ở góc dưới còn có chữ ký.
Ta cẩn thận nhìn những vết mực đã nhòe, bất ngờ nhận ra đây là tờ giấy từ bảy năm trước, đúng vào khoảng thời gian ta và Vệ Tuân vừa định thân.
Điều kỳ lạ là, mặc dù những chữ khác rất xấu, nhưng tên của người viết lại được viết rất đẹp, có vài nét giống chữ của ta.
Vệ Chiếu Dạ bưng chậu than bước vào, thấy ta đang nhìn tờ giấy, hắn vội vàng đưa tay ra giật lấy.
Ta cười hỏi:
"Bảy năm trước, người ta gặp ở chuồng ngựa là ngươi đúng không?"
Khi đó, Vệ Tuân rất thích cưỡi ngựa.
Ta lén đến chuồng ngựa xem con ngựa mới của hắn, muốn tặng hắn chiếc yên ngựa ta tự tay làm.
Không ngờ lại bắt gặp một thiếu niên bị đám người ép quỳ xuống.
Dù bị người khác đá vào đầu gối, hắn vẫn không chịu quỳ.
Thiếu niên ấy, dù chỉ là một gia nô hèn mọn, lại có vẻ ngoài còn đẹp hơn cả công tử quyền quý, khó trách khiến người khác ghen ghét mà bắt nạt.
Ta tức giận, không kìm được mà buông một câu lạnh lùng:
"Người sao có thể quỳ trước cầm thú?"
Những kẻ kia biết ta là hôn thê của Vệ Tuân, lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Thiếu niên cúi đầu, mái tóc rối che kín mắt mày.
Ta hỏi tên hắn.
Hắn im lặng không đáp.
Có lẽ vì cảm thấy đồng cảm, ta chủ động bắt chuyện:
"Ta tên là Kiều Chi, ta dùng tên của mình đổi lấy tên của ngươi, giờ có thể nói cho ta biết chưa?"
Hắn quay mặt đi, như muốn giấu vẻ lúng túng, không để ta thấy rõ mặt.
Ta ngồi xổm xuống đất, dùng một nhánh cây viết tên hắn.
"Ngươi không nói ta cũng biết, vừa rồi nghe bọn chúng gọi ngươi là Vệ Chiếu Dạ. Rõ ràng 'Chiếu Dạ' có thể chỉ loài chim sẻ, nhưng ngươi lại giống như con chim nhỏ buồn bã không chịu nói lời nào."
Hắn thẳng lưng lên, lén nhìn chữ ta viết trên đất.