Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 7



Vệ Chiếu Dạ tựa người vào giường, ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt, cả hàng chân mày cũng thoáng vẻ bình thản, sáng sủa.

Hắn mỉm cười, chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

"Thì…?”

"Thì đã sao?"

Ta sững người, không biết phải đáp lại thế nào.

Hắn lại cầm chiếc trâm, nhét trở lại vào tay ta.

"Người khác nói gì, đó là chuyện của họ. Nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ nghề y. Những người được nàng cứu, chưa một ai coi thường nàng. Ai cũng biết Kiều Chi là nữ y giỏi nhất đất Bắc Yến.

"Chỉ là từng từ hôn thôi, có gì quan trọng? Quan trọng là làm sao để không thẹn với lòng, hành xử chính trực."

Đôi mắt ta chợt thấy cay cay.

"Lời này… không giống những gì ngươi thường nói."

Vệ Chiếu Dạ nghiêng đầu, nét mặt gian xảo như một con hồ ly, nở nụ cười ranh mãnh.

"Vậy ta nên nói thế nào?"

Hắn giơ tay chỉ vào khoảng không trước mặt, cau mày quát lớn:

"Người đâu! Lôi tên ngốc không biết tốt xấu, mắt mù nên không nhận ra A Chi là người tốt thế nào lên đây! Bổn phó tướng phải đập nát đầu hắn!"

Ta bật cười thành tiếng.

Đôi mắt hắn cũng cong lên, tựa như vầng trăng sáng.

"Cười nhiều một chút, có được không?"

Chiếc trâm trong tay ta nóng hổi như mang theo hơi ấm từ trái tim hắn.

Người này rõ ràng là một sát thần bước ra từ núi thây biển máu, vậy mà trước mặt ta, lại giống như một thanh kiếm sắc đã được tra vào vỏ, không chút nguy hiểm.

Tại sao, ở bên hắn, ta lại chẳng cảm nhận được chút sát khí nào?

Hắn như một ngọn lửa ấm áp.

Khiến ta chỉ biết im lặng, để mặc hơi nóng từ hắn sưởi ấm trái tim đã lạnh giá bấy lâu của ta.





Kiều Chi đã rời đi nửa năm.

Vệ Tuân cảm thấy mình như sống trong một vũng nước chết.

Không còn ai sẽ mang bát cháo nóng đến phủ khi hắn say rượu.

Không còn ai, dù chân bị tật, vẫn leo ba nghìn bậc thang để cầu bình an cho hắn.

Cũng không còn ai vì một câu hắn than đau đầu mà thức trắng đêm, mắt đỏ hoe để thêu chiếc khăn buộc trán.

Bằng hữu hắn trong các yến tiệc đều đồng loạt chúc mừng:

"Chúc mừng Vệ huynh, cuối cùng cũng thoát khỏi một phiền toái."

Thì ra, trong mắt người khác…

Nàng, lại là phiền toái của hắn sao?

Nghe được câu đó, hắn ngẩn người, đến mức rượu trong chén đổ ra cũng không hay biết.

Hắn chua xót nhận ra, những việc ấy vốn là Kiều Chi một lòng một dạ làm vì hắn.

Nhưng sau khi nàng rời đi, hắn mới bắt đầu nhớ nhung.

Hắn lại nhớ đến ánh mắt không còn vương chút vướng bận nào của Kiều Chi trước khi đi.

Đúng vậy, Kiều Chi không nợ hắn gì cả.

Năm đó, trong cơn mưa lớn, hắn che ô cho nàng, bảo vệ nàng, một cô gái toàn thân lấm lem bùn đất ấy, dưới ô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong như suối nguồn.

Dù bộ dạng chật vật, vẫn dễ dàng nhận ra nàng là một cô gái rất xinh đẹp.

Chủ mẫu nhà nàng quả là người giỏi che giấu, giữ nội viện kín như bưng, nếu không đã sớm bị ngự sử dâng tấu hạch tội.

Hắn thấy Kiều Chi đáng thương, mới ngõ vài lời với Kiều Lê để nàng bớt khổ sở.

Rồi đêm tuyết phủ đầy trời năm ấy.

Nàng xuất hiện như nữ thần trên núi, cứu hắn khỏi cuộc tập kích.

Nàng trả ơn che ô năm đó bằng cả tính mạng của mình.

Hắn đã là người nhận được món hời.

Nhưng khi ấy hắn lại nghĩ gì?



Chỉ vì người ta nói rằng, từ nhỏ nàng đã học y với mẫu thân, làm sao lại què được một cách vô lý như vậy.

Hắn tin lời, nghĩ rằng nàng cố tình dùng hôn sự để trói buộc hắn.

Nhưng sau khi Kiều Chi cương quyết rời đi, hắn mới nhận ra, bản thân chưa bao giờ thực sự hiểu nàng.

Một cô gái dám cứu hắn khỏi sự truy sát, vốn đã có lòng can đảm hiếm ai sánh bằng.

Hắn chưa từng hiểu nàng, nhưng lại sớm đưa ra phán xét.

Đến cả chén thuốc bị hất đổ, bên trong chén thuốc đó chứa m.á.u của nàng, hắn cũng không biết.

Trong khi hắn chẳng hề hay biết, hắn đã tàn nhẫn giẫm đạp lên tấm chân tình của nàng.

Hắn cầm lấy chiếc khăn buộc trán, chậm rãi ngửi mùi hương trên đó.

Nhưng nào còn hương gì nữa?

Đầu hắn đau như búa bổ, hắn chỉ mặc y phục mỏng, đẩy cửa bước ra ngoài.

Tiểu tư bên cạnh lo lắng, vội vàng chạy đến.

Hắn nghe chính mình cất giọng khàn khàn hỏi:

"Đất Sở bên ấy thế nào? Tìm được nàng chưa?"

Tiểu tư lắc đầu.

"Người của chúng ta gần như lật tung đất Sở, nhưng vẫn không tìm thấy Kiều cô nương."

Ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Vệ Tuân.

Ngọn nến đã cháy hết, tựa như tro tàn của tờ hôn thư ngày ấy.

Hắn chậm rãi nhìn ngọn nến đã tắt, lặng lẽ nhìn rất lâu.

Nàng sống có tốt không?

Chắc là rất tốt, phải không?

Nhưng đột nhiên, hắn thực sự rất nhớ nàng.

Cuối cùng, Vệ Tuân ngước nhìn ánh trăng, thầm nghĩ trong lòng.

"Kiều Chi, nàng không ở đất Sở, vậy rốt cuộc nàng ở đâu?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv