Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 4



Vệ Tuân nhốt mình trong phòng.

Hắn không hiểu, rõ ràng khi đến Kiều phủ, trong lòng vẫn mong Kiều Chi sẽ đổi ý mà quay lại.

Thế nhưng mọi chuyện dường như càng trở nên tồi tệ hơn.

Khi Kiều Chi rời đi, hắn nhìn những giọt m.á.u rơi lấm tấm trên tuyết trắng xóa.

Tim hắn bỗng dấy lên một cơn đau âm ỉ.

Nhưng rồi sao chứ? Công tử Vệ gia nhất định phải giữ được lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh.

Hắn tự nhủ, Kiều Chi chỉ là đang giận dỗi.

Không đến hai ngày, nàng nhất định sẽ quay lại cầu xin hắn.

Năm năm qua, nàng đã thích hắn đến như vậy.

Làm sao có thể trong một đêm mà thay đổi được?

Vệ Tuân không tin trên đời lại có chuyện như thế.

Kiều Chi chẳng qua cũng chỉ là một cô gái không nơi nương tựa, nàng chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, Vệ Tuân thả lỏng, nằm xuống giường.

Hắn bị chứng đau đầu hành hạ đã nhiều năm, Kiều Chi từng làm không ít đồ vật cho hắn.

Những món đồ ấy luôn được nhồi đầy thảo dược an thần, mùi hương nhàn nhạt giúp hắn dễ ngủ hơn.

Hắn cầm lấy chiếc khăn buộc trán mà nàng tự tay làm.

Ánh nến mờ chiếu lên mặt vải, qua thời gian đã hơi cũ, mùi hương cũng nhạt dần.

Cơn đau đầu lại kéo tới âm ỉ.

Hắn xoa nhẹ ấn đường, đứng dậy thêm hương vào lò.

Nhấc nắp ra, hương do Kiều Chi tự tay điều chế đã gần hết.

Vệ Tuân như một con thú bị nhốt, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.

Lời nói hôm đó của hắn, lại để Kiều Chi nghe thấy tận tai.

Hắn chợt nhận ra mình thật chẳng xứng làm quân tử.



Nhưng bị nàng đốt hôn thư ngay trước mặt bao người, trong lòng hắn lại vừa giận vừa không cam tâm.

Năm đó, tuyết rơi như ngọc vỡ.

Kiều Chi kéo lê hắn, hơi thở nóng hổi vừa ra khỏi miệng đã hóa thành khói trắng trong không khí.

Không rõ là mồ hôi hay nước tuyết làm ướt mái tóc mai của nàng.

Khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ lại đỏ bừng vì lạnh, khiến người nhìn không khỏi dâng lên lòng thương xót.

Nàng cắn chặt răng, không nói một lời, kéo hắn vào trong sơn động.

Sau đó còn cẩn thận xóa hết dấu chân, tránh để bọn cướp phát hiện.

Khi ấy, Vệ Tuân chưa từng nghĩ rằng chân của nàng đã bị thương.

Hắn cũng từng nghe nói Kiều Chi nhiều lần bị bêu xấu trong yến tiệc.

Trong lòng thầm nhủ, ngày sau nàng làm thê tử của hắn, nhất định hắn sẽ đối tốt với nàng, dạy bảo nàng, để nàng không còn bị ai cười nhạo.

Nhưng từ lúc nào, mọi thứ đã thay đổi thế này?

Càng nghĩ, hắn càng bứt rứt.

Vệ Tuân ngồi xuống, cầm bút chép sách, chỉ mong lòng mình tĩnh lại.

Có tiếng gõ cửa, tiểu tư bên ngoài gọi:

"Công tử, Kiều cô nương đã thuê ngựa, chắc là muốn rời khỏi kinh thành."

Ngòi bút run lên, để lại một vệt dài trên trang giấy.

Vệ Tuân bất giác bối rối, trong lòng hoảng loạn đến mức chẳng nói được lời nào.

Tiểu tư ngoài cửa lại lên tiếng:

"Công tử?"

Hắn khẽ đáp một tiếng, ném bút sang bên.

Đèn trong phòng tắt, bóng tối kéo dài mãi.

Vệ Tuân nằm trên giường, trằn trọc không yên.

Lòng hắn như bị ngọn lửa của cây nến thiêu đốt.



Khi ánh sáng nhàn nhạt của bình minh len qua rèm cửa xanh, hắn vẫn không sao nghĩ thông suốt.

Bản năng khiến hắn tự hỏi, nếu Kiều Chi thật sự rời đi, không bao giờ quay lại thì sao?

Hắn trăn trở suy nghĩ về khả năng ấy, cuối cùng đành chịu thua chính nỗi hoang mang trong lòng mình.

Nếu vậy, ngày mai, hắn sẽ cho nàng một bậc thang để bước xuống.

Nếu nàng giận dỗi, chỉ cần dỗ dành, hẳn sẽ ổn thôi.

Đêm đó, chỉ có Vệ Tuân biết, hắn đã thức trắng suốt đêm, không tài nào chợp mắt.



Ngày ta rời kinh, tuyết lớn vừa tan, ánh nắng rực rỡ.

Cảnh sắc như người bệnh lâu năm nay vừa khỏi, lòng ta nhẹ nhõm lạ thường.

Khi còn sống ở đất Sở với mẫu thân, để kiếm kế sinh nhai, ta đã từng cưỡi ngựa.

Nay dù chân hơi khập khiễng, nhưng cũng không gây trở ngại gì.

Ta không ngờ, Vệ Tuân lại đuổi theo đến tận đây.

Quầng thâm mắt của hắn hiện rõ, vẻ mặt tiều tụy, nhìn ta ngồi trên lưng ngựa, thoáng chốc ngẩn người.

"A Chi, chuyện từ hôn, ta có thể xem như chưa từng xảy ra.”

"Đừng giận dỗi với ta nữa."

Nghe vậy, ta không buồn che giấu ánh mắt mình, để lộ rõ nét khinh miệt.

"Ngươi nhìn ta xem, như ếch ngồi đáy giếng mơ tưởng ánh trăng trên trời."

Hắn tái mặt, nhảy xuống ngựa, tiến thêm vài bước đến gần.

"Từ hôn rồi, sau này ai còn nguyện ý lấy nàng chứ?”

"Nếu nàng về làm chủ mẫu Vệ gia, với quyền thế của Vệ gia, ngày sau chắc chắn chẳng ai dám khinh thường hay chê cười nàng."

Ta lắc đầu, không muốn đôi co thêm.

"Gia thế của Vệ gia, ta chưa từng thèm khát."

Vung roi thúc ngựa, ta bỏ lại hắn phía sau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv