Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 3



Sắc mặt hắn tái nhợt, kinh ngạc đứng dậy:

"Kiều Chi, ta…"

Ta vẫn giữ nguyên nụ cười, lấy từ tay áo ra tờ hôn thư, bước đến cạnh ngọn nến và đốt cháy nó.

Vệ Tuân bước lên hai bước, rồi cứng người tại chỗ.

Vẻ mặt luôn bình thản của hắn dần dần tan vỡ, đôi mắt đỏ hoe, chăm chăm nhìn ta, không nói nên lời.

Tro tàn rơi xuống đất.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Ta lùi lại một bước, quay sang mỉm cười với mọi người.

"Hôm nay xin mọi người làm chứng.”

"Từ nay về sau, ta và Vệ công tử, ân đoạn nghĩa tuyệt."

Trước mặt mọi người, ta đốt hôn thư, rồi quay người lao vào cơn tuyết, một mình đến Vệ gia để từ hôn.

Chuyện xảy ra hôm ấy lan truyền khắp nơi rất nhanh.

Những năm ở đây, ta không còn bất cứ điều gì để lưu luyến.

Năm mười lăm tuổi, khi bước chân vào Kiều phủ, ta mang theo cây trâm ngọc mà mẫu thân nhét vội cho ta trước lúc lâm chung, cùng quyển y thư viết tay của bà.

Ta luôn bảo vệ chúng cẩn thận, cùng số bạc tích góp được cất giữ chu đáo.

Khi chuẩn bị ra thuê ngựa, ta bị Kiều Diên chặn ở trong sân.

Nàng ta đá mạnh vào cái chân bị tật của ta, khiến ta ngã xuống đất, rồi giật lấy tay nải.

"Sao? Ngươi cũng biết mình nhục nhã đến mức phải bỏ đi à?"

Ta gượng đứng dậy, lại bị nàng ta đạp ngã xuống lần nữa.

"Muốn đi cũng được, nhưng ta thấy tay chân ngươi không sạch sẽ, dám trộm đồ của Kiều phủ!"

Nàng ta giật lấy tay nải, đổ hết đồ đạc bên trong xuống đất.



Cây trâm ngọc rơi xuống, ta đưa tay nhặt lên.

Nhưng nàng ta đã giẫm nát trâm hoa dưới chân.

Ta vội vã nhặt lấy mảnh trâm vỡ, ôm chặt trong lòng bàn tay, thì nghe tiếng xé toạc vang lên – quyển y thư của mẫu thân bị nàng ta xé vụn, từng mảnh giấy như tuyết rơi đầy xuống đầu ta.

Hai thứ mẫu thân để lại cho ta, đều bị nàng ta phá hủy.

Kiều Diên bật cười khinh bỉ:

"Một kẻ què không chữa nổi cho chính mình, lại còn học người khác đọc y thư, chẳng khác gì mẫu thân ngươi, vô dụng."

Mắt ta đỏ bừng vì phẫn nộ.

Không thể kìm nén, ta lao mạnh vào bụng nàng ta, thuận thế dùng một tay bóp lấy cổ nàng.

Khoảnh khắc ấy, ta thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.

Tiếng bước chân trên tuyết vang lên từ phía sau.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay ta, lực lớn đến mức khiến ta có cảm giác cánh tay mình sắp bị bẻ gãy.

Hắn kéo ta rời khỏi người Kiều Diên.

Quay đầu lại, ta thấy Vệ Tuân khoác áo choàng đen tuyền đứng đó, gió lạnh và tuyết ngăn cách giữa ta và hắn.

Kiều Diên bật khóc, tiếng khóc khe khẽ, đôi má vương nước mắt, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.

"Vệ công tử, xin đừng trách biểu tỷ, đây vốn dĩ là lỗi của ta."

Kẻ gây sự lại trưng ra vẻ yếu đuối hoàn hảo.

Vệ Tuân cau mày nhìn ta, gương mặt đầy vẻ không hài lòng.

"Chỉ là một cây trâm ngọc và một quyển y thư, nàng cần gì làm lớn chuyện như vậy?"

Tim ta như bị ai bóp nghẹt, mắt tối sầm lại.

Nghe những lời này, ta bỗng bật cười chua chát.



Chỉ là?

"Chúng ta đã từ hôn, dường như ngươi không còn tư cách để quản giáo ta."

Năm thứ ba sau khi định thân, Vệ Tuân mắc bệnh nặng, bệnh lâu không khỏi.

Ta từng dùng m.á.u mình làm thuốc, chỉ để nấu cho hắn một chén thuốc bổ.

Hắn lại thấy ghê tởm, trước mặt ta hất cả chén thuốc xuống đất.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của ta, Vệ Tuân trách ta nhỏ nhen:

"Chỉ là một chén thuốc, đổ thì đổ, sao nàng phải làm vẻ mặt đó?"

Khi ấy, ta đã nghiền ngẫm ba chữ "chỉ là" ấy rất lâu.

Ta từng thực sự nghĩ rằng Vệ Tuân sẽ cưới ta.

Nhưng hóa ra, nỗi thất vọng vốn tích lũy từng chút một.

Ta siết chặt cây trâm trong tay, những mảnh vỡ sắc nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay đau nhói.

Dường như hắn bị ánh mắt đỏ hoe của ta làm kinh ngạc, đứng im không nói thêm gì.

Ta cúi đầu, thu dọn tay nải, không quay lại, lướt qua hắn và Kiều Diên.

Máu từ cây trâm vỡ nhỏ giọt trên nền tuyết, từng giọt m.á.u đỏ như hoa mai rụng.

Dù được chăm sóc cẩn thận, chân ta vẫn mang tật, bước đi luôn khập khiễng.

Mỗi lần qua phố xá đông người, luôn có trẻ con chạy theo sau, bắt chước dáng đi của ta, khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.

Ban đầu, Vệ Tuân còn lên tiếng ngăn cản.

Về sau, hắn gần như không còn đi chung với ta.

Ta hiểu, hắn cảm thấy ta làm hắn mất mặt.

Nhưng từ hôm nay, trời cao đất rộng, ta sẽ để lại kinh thành sau lưng, không còn bận lòng nữa.

Dẫu chân ta có tật, ta vẫn có thể đi đến những nơi có núi cao hơn và biển rộng hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv