Về sau, ta không chịu nổi cái đói rét hành hạ.
Khi đang tranh thức ăn với chó, ta bị Kiều Diên dẫn người bắt gặp ngay tại chỗ.
Hôm ấy, trời mưa như trút nước.
Nàng ta đạp mặt ta vào máng ăn của chó.
"Tỷ tỷ, dù sao tỷ cũng là đứa con thứ của Kiều phủ, sao tỷ sống mà chẳng còn chút tôn nghiêm nào thế?"
Đôi giày thêu từng chút từng chút giẫm nát cột sống ta.
Ta căm hận, không ngừng vùng vẫy, nhưng bị nàng ta đè chặt dưới chân.
"Đói sao? Liếm sạch bùn trên giày ta, ta sẽ cho ngươi ăn."
Nàng ta dùng mũi giày nâng cằm ta lên, ánh mắt chứa đầy sự độc ác khiến người khác nhìn mà không khỏi rùng mình.
Ta cúi đầu, từng chút, từng chút tiến lại gần.
Nàng ta vẫn cười.
"Chỉ sợ mẫu thân đã c.h.ế.t của ngươi thấy ngươi thế này, chắc dưới suối vàng cũng chẳng được yên lòng."
Ta há miệng, cắn mạnh vào chân nàng ta.
Cắn đến mức hàm răng ê ẩm, đến mức trong miệng tràn đầy mùi tanh của máu.
Kiều Diên thét lên thảm thiết, đám nô bộc liền ùa tới ra tay với ta.
Ngay lúc ấy, một viên đá từ đâu bay đến, đánh trúng từng người.
Bọn họ đầu rơi m.á.u chảy, kêu khóc thảm thiết, kinh hãi dìu Kiều Diên bỏ chạy.
Giữa trời mưa như trút nước, một chiếc ô được giương lên trên đầu ta.
Người đến là một thiếu niên dáng người cao gầy, khí chất thanh nhã.
Ta cố sức ngẩng đầu.
Chiếc ô che khuất phần lớn khuôn mặt hắn.
Ta chỉ nhìn thấy chiếc cằm như ngọc của hắn và miếng ngọc bội bên hông khắc chữ "Vệ."
Khi đó, cuộc sống của ta vô cùng khó khăn.
Phụ thân đón ta về phủ, chẳng qua là vì ta có chút nhan sắc, muốn chờ cơ hội gả ta đi để đổi lấy chút lợi ích.
Sau lần đó, ông ta lại chú ý đến ta nhiều hơn một chút.
Chủ mẫu và đích muội cũng kiêng dè phần nào, chỉ là ánh mắt vẫn tràn ngập oán hận.
Những năm qua, đối với Vệ Tuân, ta…
Tất cả bắt đầu từ chiếc ô ấy, ta đều là thật lòng.
Giờ đây, chính chiếc ô ấy…
Bị cơn gió lạnh thấu xương cuốn lên, xoay tròn giữa trời đất, cuối cùng chìm nghỉm dưới lòng hồ.
Mấy ngày trước, Vệ Tuân đến Kiều phủ gặp ta.
Ta đến không đúng lúc, vừa hay bắt gặp Kiều Diên đang rót trà cho hắn.
"Biểu tỷ thông minh hơn ta nhiều, vận khí cũng cực tốt. Năm đó, khi phụ thân muốn gả tỷ ấy làm kế thất cho Trung Dũng Hầu đã năm mươi tuổi, biểu tỷ khôn ngoan vô cùng, đêm đó nhất quyết ở lại núi, chẳng ngờ lại gặp may, từ đó dây dưa với công tử. Giờ đã năm năm trôi qua, hẳn là tỷ ấy ngày đêm mong được gả vào Vệ phủ."
Khi ấy, Vệ Tuân nói gì, ta nhớ rõ từng lời.
Ánh nắng nghiêng qua rèm, chiếu lên bàn tay đang nắm chặt chén trà của hắn.
Giọng nói của hắn xuyên qua lớp cửa sổ xanh lục mờ ảo:
"Nếu ta thật sự muốn cưới nàng ấy, ta đã chẳng kéo dài suốt năm năm."
Hôm đó, ta lấy cớ sức khỏe không tốt, từ chối gặp hắn.
Năm năm qua, những món canh ta tự tay nấu, những vật ta dày công thêu thùa, những hương liệu ta tỉ mỉ điều chế, tất cả đều như một trò cười.
Đêm nằm mộng, ta thường thấy mẫu thân mình nằm trên giường bệnh, từng ngụm m.á.u nhuộm đỏ chiếc khăn tay.
Bà gọi tên ta từng tiếng, giọng khàn đặc, xót xa:
"Tất cả đều tại mẫu thân không nhìn rõ lòng người. Nhưng nếu ta chịu làm thiếp, con sẽ mang thân phận thứ nữ, cả đời bị người đời khinh rẻ, giẫm đạp dưới chân."
Trong khoảnh khắc, ta lại mơ thấy cơn mưa lớn năm ấy, Vệ Tuân giương ô lên, vẻ mặt chán ghét mà cau mày nhìn ta.
Khi tỉnh mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Đến lúc đó, ta mới thật sự hiểu ra.
Vệ Tuân, ta không muốn gả cho ngươi nữa.
Ý nghĩ ấy giúp ta bình tĩnh lại. Ta đứng thẳng lưng, vén rèm bước vào.
Trên lầu các, gió lạnh rít gào, thổi tung khăn che mặt của ta.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều im bặt.
Vệ Tuân siết chặt quai hàm, ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ta, lộ ra một tia bối rối.
Bông tuyết tan trên hàng mi hắn, làm ướt ánh mắt.
Trước khi đến đây, ta đã cất tờ hôn thư của chúng ta trong ống tay áo.
Nhìn gương mặt tuấn tú ấy, ta bình thản hành lễ.
"Vệ công tử."
Ba chữ ấy vừa thốt ra, bầu không khí trở nên căng thẳng vi diệu.
Mọi người xung quanh đều nhìn chúng ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Ta tiến lên một bước, giọng nói không chút d.a.o động.
"Hôm nay ta đến đây, là muốn thông báo một việc.”
"Hôn ước của chúng ta, từ giờ chấm dứt."
Bàn tay hắn siết lấy chén rượu đến trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ thản nhiên mà ngước mắt nhìn ta.
Xung quanh, không một ai dám lên tiếng.
Vệ Tuân cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, sắc mặt càng khó coi.
"Tại sao?"
Ta khẽ cười, dùng chính những lời ngày đó trả lại cho hắn:
"Nếu Vệ công tử thật sự muốn cưới ta, đã chẳng kéo dài suốt năm năm.”
"Dù là nữ nhi, ta cũng có chút lòng tự trọng. Nếu công tử sớm nói rõ, ta đã không phải uổng phí năm năm đợi chờ."