Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Chương 1



Năm thứ năm sau khi định thân, gió rét xuyên qua rèm, làm ngọn lửa trong lò sưởi trên thuyền bừng lên mạnh mẽ.

Gió tuyết rít gào, Vệ Tuân ngồi trong lầu các bên hồ thưởng tuyết.

Ta che ô, từng bước tìm đến đó.

"Vệ huynh đã định thân năm năm, khi nào mới chịu làm tân lang đây?"

Gió cuốn tung một góc rèm, ta nhìn thấy Vệ Tuân cau mày, thần sắc mệt mỏi.

Hắn cười nhẹ, giọng nói đầy khinh miệt:

"Một kẻ què, cưới hay không thì có gì quan trọng."

Bàn tay đang định vén rèm của ta khựng lại giữa không trung.

Tuyết vụn bay lùa vào mắt, mang theo cảm giác nhói đau. Ta chậm rãi chớp mắt một lần.

Bằng hữu của hắn cười nói:

"Khắp kinh thành đều biết, nàng vì cứu huynh mà què một chân. Huynh chớ phụ lòng nàng."

Chén rượu bị hắn hờ hững đặt mạnh xuống bàn, rượu sóng sánh đổ ra một vệt nhỏ.

Vệ Tuân nhạt nhẽo liếc nhìn người kia, giọng lạnh như băng:

"Lúc đầu 'vô tình' cứu ta, rồi lan truyền khắp kinh thành để bức ép ta cưới, nàng ta tính toán hôn sự này chẳng qua là muốn trèo cao mà thôi.”

Tâm cơ sâu xa, mắt đầy mưu tính, ta rất khó để không chán ghét nàng ta."

Đám bằng hữu kinh ngạc, nhao nhao hỏi hắn chẳng lẽ hôn sự này sẽ bỏ dở sao?

Vệ Tuân hờ hững nói:

"Một kẻ què dùng ơn cứu mạng để ép buộc, cưới thì cưới, nhưng đáng để ta thật lòng sao?"

Ta đứng ngoài rèm, sững sờ rất lâu.

Chiếc ô rơi xuống bên chân, không hay không biết, gió tuyết đã phủ đầy vai.

Thì ra trong mắt hắn, hôn sự của ta và hắn là do ta tính toán mà thành.

Trước năm mười lăm tuổi, ta lớn lên ở đất Sở.

Mẫu thân ta là một nữ y nơi thôn dã, khi phụ thân còn bần hàn, bà đã kết tóc với ông.



Sau này, phụ thân ta – Kiều Lê – đỗ đạt làm Cử nhân, ông lấy một tiểu thư con nhà quan ở kinh thành làm chính thất, rồi viết thư đón mẫu thân ta nhập phủ.

Nhưng cả đời mẫu thân ta không chịu làm thiếp.

Nhiều đêm, bà vuốt mái tóc ta, nước mắt rơi từng giọt lớn.

Năm ta đến tuổi cập kê, mẫu thân lâm trọng bệnh.

Thuốc men quá đắt, chúng ta không mua nổi.

Ta tìm đến Kiều phủ, quỳ gối cầu xin bọn họ cứu lấy mẫu thân ta.

Chủ mẫu Liễu thị yêu cầu ta dập đầu một trăm cái mới chịu ban ơn.

Khi ta trở về, mẫu thân đã như ngọn đèn cạn dầu, sức cùng lực kiệt.

Trước giường bệnh, ngón tay gầy gò của bà khẽ miết lên vết bầm tím trên trán ta, ho ra từng ngụm máu.

"Mẫu thân có lỗi với con."

Người của Kiều phủ cưỡng ép kéo ta lên xe ngựa.

Tấm rèm buông xuống, ánh mắt cuối cùng ta nhìn thấy là bàn tay tái nhợt của mẫu thân rơi xuống, không còn động đậy nữa.

Kiều Lê bỏ vợ để cưới người khác, suy cho cùng vẫn là một vết nhơ khó gột rửa.

Vì vậy, ông ta chỉ xem ta là một thân thích bên ngoại đến nương nhờ trong phủ.

Các quý nữ trong kinh thành cùng đích muội kết giao, không ngừng tìm đủ mọi cách để chèn ép và làm nhục ta.

Biết ta không hiểu âm luật, bọn họ ép ta ra trước mặt mọi người gảy đàn.

Trong tiếng cười nhạo chói tai của bọn họ, ta chỉ biết bối rối, cúi đầu càng thấp.

Chủ mẫu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

"Rốt cuộc cũng chỉ là thân thích nơi thôn dã đến phủ để kiếm chút lợi lộc, khiến mọi người chê cười rồi."

Yến tiệc kết thúc, chủ mẫu và đích muội ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

"Tối nay xe ngựa trong phủ không đủ, làm phiền ngươi đợi thêm một lát vậy."

Đêm đó ta chờ rất lâu, cho đến khi tuyết rơi dày đặc trong đêm khuya.



Căn bản chẳng hề có xe ngựa nào đến đón ta.

Ta bước chân thấp chân cao, dầm mình trong gió tuyết mà xuống núi.

Tình cờ cứu được Vệ Tuân đang trọng thương.

Ta kéo hắn trốn tránh sự truy sát, nhưng chân ta lại ngã gãy, từ đó để lại tật ở chân.

Ta chưa từng nghĩ rằng Vệ Tuân lại nghi ngờ đến mức này, ngay cả việc ta cứu hắn cũng bị xem là một âm mưu toan tính.

Vệ gia quyền thế khuynh đảo triều đình.

Chỉ cần hắn điều tra, chắc chắn sẽ biết được ta đã bị chủ mẫu vứt bỏ giữa trời tuyết ra sao.

Nhưng hắn thậm chí còn chẳng buồn tra xét.

Khi ấy ta bỗng nhiên hiểu ra.

Bấy nhiêu năm qua, trong mắt hắn, ta đã trở thành một cô gái đầy mưu mô, tâm cơ sâu nặng.

Hắn hoàn toàn không quan tâm ta rốt cuộc là người như thế nào.

Vậy nên, hắn sẽ chẳng bao giờ biết được.

Thực ra, ta đối với hắn, từ đầu đến cuối đều là thật lòng.

Chiếc ô bên chân ta bị cơn gió bấc cuốn lên.

Khi ta được đón về Kiều phủ, chủ mẫu và đích muội coi ta như cái gai trong mắt, trăm phương ngàn kế chèn ép.

Ngày ngày ta chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, quần áo thì mỏng manh rách nát.

Ta từng tìm cơ hội đến tố cáo với chính phụ thân ruột của mình.

Nhưng Kiều Lê chỉ ngồi đó, dáng vẻ tiêu điều trong chiếc áo xanh, cách ta một chiếc bàn dài, ánh mắt chẳng buồn liếc đến ta.

"Kiều Chi, lòng tham của con người không thể quá lớn.”

“Nếu không phải Kiều phủ đón ngươi về, ngươi sớm đã trở thành kẻ ăn mày lang thang đầu đường xó chợ."

Ta sững người.

Khói lò hương bay nghi ngút, sắc mặt ông ta bình thản đến lạnh lùng.

"Còn nữa, sau này, không được nhắc tới mẫu thân của ngươi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv