Vệ Chiếu Dạ nhếch môi cười khinh bỉ.
"Vệ công tử, ta phải cảm tạ ngươi nhiều lắm. Cảm tạ vì sự ngu muội của ngươi."
Vài ngày sau, trong yến tiệc tiếp đón Trưởng Công chúa, ta lại gặp những quý nữ trước đây.
Một trong số họ, vốn thân thiết với Kiều Diên, cười khẩy nói:
"Có người hai năm không gặp, e rằng vì cảm thấy xấu hổ, không dám ra mặt."
"Nếu là ta, có lẽ cả đời cũng không dám xuất hiện nữa."
Ánh mắt lộ rõ niềm vui của Kiều Diên sau lớp khăn che mặt.
Ta vẫn bình thản, coi như gió thoảng bên tai.
Thấy ta không để ý, bọn họ bắt đầu chuyển sang chủ đề khác.
"Các ngươi có gặp vị Vệ tiểu phó tướng mới tới không?"
Hôm Trưởng Công chúa vào kinh, Hoàng đế đích thân ra ngoài thành nghênh đón.
Dân chúng đứng lại dõi theo, chỉ thấy vị tiểu phó tướng dẫn đầu, mặc giáp bạc, áo bào trắng, phong thái ung dung vượt trội, khí chất hiếm ai sánh bằng.
Chưa đến nửa ngày, khắp nơi đã râm ran dò hỏi thân thế của vị tiểu tướng này.
Nghe đến đây, những quý nữ xung quanh đều ánh lên nét thẹn thùng.
"Tất nhiên đã gặp rồi, thật không ngờ trẻ tuổi mà anh tuấn như vậy, vượt xa đám công tử ở kinh thành."
"Tuổi còn trẻ đã làm phó tướng, thật sự là hiếm có khó tìm."
Bọn họ ríu rít bàn tán.
Kiều Diên thấy vậy, nào còn tâm trạng ngồi yên.
Nàng mỉm cười, làm bộ làm tịch:
"Ngồi đợi nãy giờ chán quá, biểu tỷ hãy múa một khúc cho chúng ta thêm phần vui vẻ, được không?"
Ta nhướn mắt lên, nhàn nhạt nhìn nàng.
Nàng lập tức kêu lên một tiếng, lấy tay che miệng, làm vẻ hối lỗi:
"Ôi, ta quên mất chân biểu tỷ bị tật. Hay là đàn một khúc cho chúng ta thưởng thức, được không?"
Lại là màn diễn cũ kỹ mà nàng không bao giờ chán.
Ta đứng dậy, thẳng tay giật chiếc khăn che mặt của nàng xuống.
Bình thản mỉm cười với nàng:
"Không được."
Dưới lớp khăn là gương mặt bầm tím, sưng vù, trông đến phát sợ.
Nước mắt nàng lập tức tuôn rơi, nghẹn ngào trách móc:
"Biểu tỷ, ta chỉ muốn mời tỷ đàn một khúc, sao tỷ lại bắt nạt ta đến mức này!"
Những quý nữ bên cạnh lập tức hùa theo, đồng loạt công kích ta.
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, cắt ngang tất cả:
"Ngươi là thứ gì mà dám bảo khách quý của bổn cung đàn cho ngươi nghe?"
Trưởng Công chúa Chiêu Dương với mái tóc đã điểm bạc, đứng ngay sau lưng ta.
Tất cả nữ quyến lập tức quỳ xuống, không ai dám thở mạnh.
Dù rời kinh nhiều năm, nhưng không ai lại không biết về những năm tháng huy hoàng của bà?
"Những kẻ cay nghiệt, tâm cơ như vậy, là nữ quyến của nhà nào?"
Bà đích thân đỡ ta dậy, nhíu mày ra lệnh:
"Những kẻ vừa lên tiếng, đều mang đi, dạy dỗ lại cho tốt."
Những quý nữ hùa theo lập tức tái mặt, ánh mắt như d.a.o găm đ.â.m thẳng vào Kiều Diên.
Nàng sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, run rẩy như lá vàng trước gió.
Nhiều năm trước, ta từng là kẻ bị coi rẻ trong những yến tiệc thế này.
Nhưng từ nay về sau, cả kinh thành đều biết, ta là khách quý của Trưởng Công chúa.
Không ai dám coi thường ta nữa.
Bảy năm trước, tuyết rơi dày đặc, ta đứng mãi mà không đợi được một chiếc xe ngựa.
Giờ đây, yến tiệc tan, trong cơn mưa bụi mùa xuân, có người đứng tựa vào thành cầu, cầm ô che cho ta.
"A Chi, ta đến đón nàng về nhà."
Trước khi rời kinh, ta đã từng nghĩ sẽ bất chấp tất cả.
Nếu ta đến nha môn tố cáo thân phụ của mình, cần phải lăn qua tấm ván đinh ở cổng phủ, sau đó bị giam trong ngục một tháng.
Nếu lăn qua ván đinh, dù may mắn giữ được nửa mạng sống, Kiều Lê dù gì cũng là quan trong triều, chắc chắn có thể tìm cách để ta c.h.ế.t trong ngục.
Nhưng mục tiêu của ta không phải nha môn bình thường.
Ta luôn hướng đến trống Đăng Văn – biểu tượng tối cao của công lý, nơi tiếng trống vang lên có thể truyền khắp thiên hạ, phơi bày nỗi nhục nhã của Kiều Lê, kẻ vì ham danh lợi mà ruồng bỏ vợ con.
Luật pháp quy định, người gõ trống Đăng Văn sẽ phải chịu 50 roi.
Ta đã điều dưỡng thân thể suốt hai năm, không hề e sợ những trận roi đó.
Ta muốn Kiều phủ sụp đổ, muốn bọn họ c.h.ế.t chìm trong sự phỉ nhổ của thiên hạ.
Danh tiếng là thứ Kiều Lê trân trọng nhất.
Một tiếng trống của ta như chiếc búa tạ, giáng thẳng vào thể diện của ông ta.
Khi roi thứ hai giáng xuống, Vệ Chiếu Dạ đột nhiên xuất hiện, lấy danh nghĩa hôn phu, xông lên thay ta chịu đòn.
Trước đại đường, ta bình thản kể lại mọi chuyện.
Nói đến những đoạn cảm động, dân chúng xung quanh không kìm được mà rơi nước mắt.