Nhiều năm qua, bọn họ tự xưng là quý nữ kinh thành, tay không biết xách, vai không biết gánh, sức lực dĩ nhiên không thể bằng ta.
Lưu thị bị ta đánh ngã xuống đất, gương mặt sưng đỏ, tóc tai rối bù, trâm cài và ngọc bội rơi vãi đầy đất.
Thấy ta chỉ đi một mình, bà cười nhếch mép, vẻ mặt vừa bất cần vừa độc ác:
"Mẫu thân ngươi đã c.h.ế.t rồi, không sống lại được đâu."
Người phụ nữ này, ta đã sớm biết lòng dạ bà ta ác độc thế nào.
Đám người hầu định xông lên đánh ta.
Nhưng trước khi kịp chạm vào ta, người dẫn đầu đã bị một mũi tên đuôi đỏ b.ắ.n xuyên qua bàn tay.
Đó là mũi tên từ Bắc Yến.
Những kẻ còn lại tiếp tục lao tới, nhưng bị những viên đá từ xa ném tới, đánh cho đầu chảy máu, lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết.
"Kẻ nào! Là người hay ma?"
Nụ cười trên mặt Lưu thị từng chút từng chút biến mất.
Kiều Diên giãy giụa lao về phía ta, ta thẳng tay bóp cổ nàng, tát nàng một cái, ép nàng ngã nhào xuống bùn lần nữa.
Chiêu thức mà Vệ Chiếu Dạ đã dạy ta quả thực rất hữu dụng.
Dù chân ta không thuận, cũng đủ đối phó với hai mẹ con nhà này.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lưu thị, ta lạnh lùng cười.
Ta cúi người, ghé sát tai bà ta, từng chữ từng chữ chậm rãi nói rõ:
"Bà, con gái bà, và cả phu quân bà… đều sắp c.h.ế.t rồi."
Lưu thị cùng Kiều Diên, đầu đầy m.á.u me, chật vật chạy về Kiều phủ.
Với những gì đã xảy ra hôm nay, trước khi biết rõ thân phận của ta, Kiều Lê nhất định sẽ án binh bất động, không dám động đến mộ của mẫu thân ta nữa.
Gió thổi qua, làm cỏ dại xào xạc rung động.
Ta ôm lấy bia mộ vào lòng, từng chút từng chút sờ qua những chữ khắc trên đó, hoàn toàn không nhận ra ngón tay mình bị vết nứt sắc bén trên bia cắt vào.
Từ phía sau, một vòng tay ấm áp ôm lấy ta.
Vệ Chiếu Dạ kéo ta tựa vào vai hắn.
"A Chi, muốn khóc thì cứ khóc đi."
Nước mắt ta lập tức tuôn trào như thủy triều dâng, làm ướt đẫm áo hắn.
Không biết bao lâu sau, ta mới buông hắn ra.
Đằng sau vang lên tiếng ngựa hí.
Vệ Tuân loạng choạng bước xuống ngựa, cánh tay trong tay áo run rẩy không ngừng.
Hắn khàn giọng gọi tên ta:
"Ta đến muộn rồi."
Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn, nói rõ ràng:
"Ngươi biết vì sao ta chữa khỏi chân cho Vệ Chiếu Dạ, nhưng lại không chữa được cho chính mình không?”
"Năm đó, vì cứu ngươi mà ta bị thương, lẽ ra có thể chữa khỏi. Nhưng sau đó, ta lên cơn sốt cao rồi hôn mê, Lưu thị đã nhốt ta trong phòng, mong ta c.h.ế.t sớm để con gái bà ta có thể gả cho ngươi.”
"Về sau, Kiều Lê lo gương mặt này của ta sẽ không còn hữu dụng, mới cho người gọi lang trung tới. Nhưng đã quá muộn, chân ta vì vậy mà để lại tật."
Ta ngừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
"Vậy mà ngươi, chỉ dựa vào lời nói của người khác, đã vội phán rằng ta dùng thủ đoạn hèn hạ. Vệ Tuân, ngươi quá kiêu ngạo."
Hắn đứng ngây người, đôi mắt như chứa đầy nước mắt, khẽ run rẩy.
"Xin lỗi, A Chi. Ta nợ nàng quá nhiều. Chỉ mong dùng quãng đời còn lại để bù đắp. Huống hồ, chúng ta vốn nên là phu thê…"
Ta đưa tay nắm lấy tay của Vệ Chiếu Dạ, bàn tay ấm áp ấy như tiếp thêm sức mạnh cho ta.
Hai năm trước, để chữa trị cho chân của ta, hắn đã leo lên ngọn núi tuyết ngàn năm không tan, suýt chút nữa bị đông cứng c.h.ế.t trong gió tuyết.
Khi người ta tìm thấy, hắn vẫn ôm chặt một nhánh linh chi tuyết trước ngực.
Nhưng đời người, nào có chuyện gì hoàn hảo.
Thứ thuốc hắn đánh đổi cả mạng sống để tìm, chỉ có thể giảm bớt đau đớn, không thể chữa khỏi hoàn toàn chân của ta.
Những điều nhỏ nhặt, tinh tế ấy, từng chút một lấp đầy khoảng trống trong trái tim ta.
Vệ Chiếu Dạ là người làm mười phần, nhưng lời nói chỉ để lộ ba phần.
Ta siết chặt bàn tay hắn, ánh mắt kiên định:
"Không cần nữa. Hiện tại, ta đã có người để yêu thương."
Sắc mặt Vệ Tuân trắng bệch, hắn lùi lại hai bước, ôm ngực, không còn giữ được vẻ phong độ của một quý công tử, lời lẽ đầy cay nghiệt:
"A Chi, nàng thà ở bên một kẻ gia nô từng bị Vệ phủ đuổi đi, cũng không chịu ở bên ta sao?"
Ta lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy sự dứt khoát:
"Hai năm trước, ta đã từng nói với ngươi, xuất thân cao thấp, ta chưa từng để tâm."
Vệ Chiếu Dạ vẫn để yên cho ta đối thoại với Vệ Tuân, nhưng lúc này, hắn không nhịn được nữa, giọng nói lạnh nhạt vang lên:
"Ngày đầu tiên gặp nàng, người che ô cho nàng là ngươi, nhưng kẻ ném đá bảo vệ nàng lại là ta.”
"Ngươi không bảo vệ được nàng, thì hãy để ta làm điều đó."
Hắn không còn là gia nô thấp hèn phải nhìn sắc mặt người khác nữa.
Gió thổi tung vạt áo dài màu xanh đen của hắn, đôi mắt sắc lạnh như tuyết đêm, toát lên khí thế uy nghi, khiến người khác phải khiếp sợ.
Vệ Tuân ôm ngực, ánh mắt tràn đầy bi phẫn, giọng nói chứa đầy hận ý:
"Nếu không phải ta nhất thời hồ đồ, làm sao ngươi có cơ hội chen chân?"