Lúc này, ta mới nhận ra, Vệ Tuân đang đứng ngay sau Trưởng Công chúa.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên người ta, thất thần như vậy đã rất lâu mà không hồi tỉnh.
Trưởng Công chúa nhận ra, khẽ lắc đầu thở dài, đưa tay gõ nhẹ lên trán hắn.
"Đúng là một đứa trẻ ngốc, mắt mù lòng cũng mù, đến nỗi xem ngọc trai quý giá như hạt cát tầm thường."
Vệ Tuân cười tự giễu, nét mặt đầy cay đắng.
Trưởng Công chúa nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt dịu dàng.
"Đứa trẻ ngoan…"
Bà mỉm cười nhân từ, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi có muốn cùng ta về kinh không?"
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghe rõ trái tim mình đang đập dồn dập.
Rời khỏi phủ Trưởng Công chúa, trời đã rất khuya.
Hai năm ở Bắc Yến, ta chưa từng dám quên đi mối thù với Kiều phủ.
Những lời muốn nói nghẹn lại nơi đầu lưỡi, không biết nên bắt đầu như thế nào với Vệ Chiếu Dạ.
Đêm nay rất lạnh, ở đầu ngõ đã có người đứng chờ ta, trong tay hắn cầm một chiếc đèn dầu.
Lông mi của Vệ Chiếu Dạ đóng một lớp sương mỏng.
Ta và hắn sóng bước đi về nhà, im lặng một lúc, cuối cùng ta cất tiếng:
"Ta muốn trở về kinh để giải quyết một việc."
Hắn im lặng rất lâu, chỉ cúi xuống thắt lại nút dây áo choàng của ta.
Ta lén nhìn hắn, ánh mắt hắn lại bắt gặp ta, nụ cười trong đôi mắt sáng như ánh sao.
"Ta cũng sẽ theo bảo vệ Trưởng Công chúa về kinh.”
"Ta đoán nàng sẽ có ngày muốn trở về, nên đã sớm xin phép trước."
Ta lập tức hiểu ra, giơ tay đ.ấ.m hắn một cái:
"Giỏi nhỉ, giấu kỹ ghê!"
Hắn thuận thế nắm lấy tay ta, bàn tay to lớn ôm trọn tay ta trong lòng.
"Ta sẽ không ngăn cản bất cứ quyết định nào của nàng. Có những việc chỉ khi tự tay nàng làm, mới có thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.”
"Ta chỉ muốn nói với nàng, bất kể lúc nào nàng quay đầu lại, ta vẫn luôn ở phía sau, đồng hành cùng nàng. Vì vậy, cứ mạnh dạn mà làm đi."
Ta áp má lên lồng n.g.ự.c hắn.
Qua lớp áo, ta cảm nhận được nơi gần trái tim hắn có một vết sẹo.
Đó là vết thương từ trận chiến năm hắn mười chín tuổi.
Hắn đơn thương độc mã xông vào trại giặc, "bắt giặc phải bắt vua trước," và bị một nhát d.a.o c.h.é.m suýt mất mạng.
Hai năm trước, hắn quét sạch gián điệp Bắc Địch trong thành, vì cứu thuộc hạ mà khiến một chân bị thương.
Hắn là ái tướng của Trấn Viễn Tướng quân, là người bảo vệ Bắc Yến.
Bây giờ, hắn vẫn là hắn.
Hắn nâng tay ta lên, áp vào môi, nhẹ nhàng hôn hai cái.
"Đừng lo cho ta, thật sự không sao đâu, được không?"
Cuối xuân, đoàn hộ tống của Trưởng Công chúa trở về kinh thành.
Ta đến thăm mộ mẫu thân.
Dù hai năm qua đã bỏ tiền nhờ người chăm nom, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an.
Không ngờ khi quay lại lại thấy người của Kiều phủ đang đào bới trên mộ của bà.
Chủ mẫu Lưu thị và Kiều Diên đứng từ xa quan sát.
Lâu ngày không gặp, bọn họ nhất thời không nhận ra ta, vẫn thản nhiên trò chuyện.
Lưu thị gõ nhẹ lên đầu Kiều Diên, trách móc:
"Chỗ xui xẻo thế này, con lại nhất định phải theo đến."
Kiều Diên lè lưỡi, dáng vẻ như một cô gái vô tư lự:
"Phụ thân đã trách con suốt hai năm nay vì không chiếm được lòng của Vệ công tử, khiến ông rất thất vọng. Đã vậy, đạo sĩ còn nói rằng mộ của tiện nhân này chứa đầy oán khí, sẽ ảnh hưởng đến quan lộ của phụ thân. Đương nhiên con phải cố gắng rồi."
Nói đến đây, nàng lại cười đắc ý:
"Ai bảo năm đó con tiện nhân kia ở đâu cũng chèn ép con. Năm xưa, chẳng qua nó cũng chỉ là con ch.ó tranh đồ ăn dưới chân con. Hôm nay, đào mộ mẫu thân nó lên, thật là thỏa lòng hả dạ!"
Cơn giận dữ trào dâng khiến ta gần như mất hết lý trí.
Từ nhỏ, ta rất ít khóc, vì mỗi lần ta khóc, mẫu thân lại buồn.
Sau này, khi bà không còn nữa, ta càng không rơi lệ.
Dù bị Kiều Diên đánh bầm dập, ta vẫn cắn răng không nói một lời, cố gắng cắn nàng đến mức bật máu.
Nhưng lúc này, cả người ta run rẩy, khuôn mặt lạnh buốt.
Đưa tay sờ lên má, mới nhận ra đó là nước mắt.
Răng ta nghiến chặt, phát ra âm thanh kèn kẹt, không thể kiềm chế được nữa mà lao lên, tát mạnh vào mặt Kiều Diên.
Nàng ngã xuống vũng bùn, gào thét điên cuồng.
Ta dùng toàn bộ sức lực, dẫm mạnh lên mặt nàng, ép khuôn mặt ghê tởm đó xuống bùn lầy trước mộ mẫu thân ta.
"Mẫu thân, người xem, như thế này coi như nàng ta đã dập đầu với người rồi, phải không?"
Lưu thị hoảng hốt, hét lớn gọi những người hầu đang bận rộn ở đằng xa:
"Các ngươi c.h.ế.t cả rồi sao? Mau bắt ả cho ta!"
Ta buông Kiều Diên ra, quay sang giáng thêm một cái tát vào gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Lưu thị.