Tuy Hoàng đế hạ thánh chỉ phong Mục Thiên Trì làm Thái Tử nhưng thật ra, lễ sách phong vẫn chưa được tổ chức.
Việc liên quan đến lễ sách phong đều do Lễ bộ xử lý, để làm hài lòng Hoàng đế và Thái tử, Lễ bộ và Khâm Thiên Giám đã đưa ra mấy ngày tốt để Hoàng đế chọn lựa.
Hoàng đế đã nếm được ngon ngọt từ khi để Thái tử làm cu li nên bắt đầu giao phó ngày càng nhiều việc cho Thái tử, đến cả lễ sách phong cũng hỏi ý kiến Thái tử, chỉ là ngoài dự đoán của Hoàng đế, Thái tử chọn ngày xa nhất có thể, ngày tốt nhất nửa năm sau.
Tuy rằng Cảnh Vương phủ bây giờ đã được sửa thành phủ Thái tử, mọi người ai cũng sửa miệng cả rồi, nhưng kỳ thật vẫn còn một bước nữa trước khi chính thức trở thành Thái Tử, lễ sách phong là bước cuối cùng và là bước không thể tránh được.
Hoàng đế không ngờ Thái tử lại thản nhiên đến vậy, nhưng xét đến việc Thái tử phi còn hai tháng nữa thôi là sinh rồi thì ông hình như cũng hơi hiểu được.
Vì đây là ngày do Lễ bộ đề xuất tuyển chọn nên cũng không phải là không thể, với cả thời gian lâu một chút thì chuẩn bị sẽ càng chu đáo hơn.
Sau khi biết lễ sách phong sẽ được tiến hành sau khi mình sinh con, Lý Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể cậu ngày càng nặng, nhưng thân là chính phi, cậu nhất định phải có mặt trong lễ sách phong của Thái Tử. Nghe đồn những thời khắc quan trọng của triều đại thế này còn phải làm lễ tự, có khi kéo dài cả ngày. Bụng cậu lớn thế này, có lẽ sẽ khó khăn lắm đây.
Để chuẩn bị cho ngày này, Lý Ngư lấy hết can đảm nhờ Vương Hỉ làm giúp mình thật nhiều đệm mềm đề dùng trong trường hợp khẩn cấp, bây giờ không cần nữa, Lý Ngư rất vui mừng.
Thái tử căn bản không phải là loại người sẽ tranh công, chỉ cần Lý Ngư không lo là Thái tử vui rồi. Vương Hỉ biết được nội tình thật sự nghẹn đến mức hoảng, Thái Tử không nói, Vương công công rốt cuộc lại ba hoa về chuyện này vì Thái Tử.
Thái tử làm việc ở Lễ Bộ cũng đã được một thời gian. Hiện tại, việc quyết định ngày sắc phong vốn không phải chuyện của Lễ Bộ, nhưng dù sao cũng còn lâu mới đến, chỉ sợ hắn sẽ không vui. Là Thái tử đích thân tìm đến Lễ Bộ thượng thư thương nghị về ngày tổ chức, cũng chính hắn cố gắng tiến cử ngày này với Hoàng đế.
Vương Hỉ kể toẹt ra hết bí mật làm cho Lý Ngư từ cảm thấy may mắn chuyển thành cảm động.
Thái tử cần phải trải qua lễ sách phong mới có thể chân chính trở thành Thái Tử, từ đó có thể thấy lễ sách quan trọng với hắn đến cỡ nào. Lý Ngư cũng rất ý thức được điều này, bởi vậy cậu mới nghĩ rằng dù cho có khó khăn nào thì mình cũng phải vượt qua.
Tuy buổi lễ sách phong quan trọng đến vậy, nhưng Thái tử lại sẵn lòng lùi lại vì cậu, chỉ để thuận tiện cho cậu mà thôi. Tuy Thái tử không thể trực tiếp chia sẻ nỗi đau khi sinh nở của Lý Ngư, nhưng hắn lại làm rất nhiều chuyện vì cậu.
Lý Ngư cũng sẵn sàng dũng cảm hơn một chút vì Thái tử. Còn nếu đau đến mức không chịu được thì cậu cùng lắm là chờ đến khi sinh xong rồi cắn trả thù người kia vài cái là được.
Những ngày còn lại đang dần đến gần, Lý Ngư không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Bụng cậu càng ngày càng lớn ra, đồng nghĩa với việc áo bông nhỏ cũng đang lớn dần.
Khi tháng thứ chín trôi qua được một nửa, bụng của Lý Ngư đã lớn đến nỗi không nhìn thấy chân mình, trông giống như một quả bóng cao su. Trước đây, Lý Ngư còn có thể bận rộn làm cơm tình yêu, nhưng bây giờ, cậu không dám tự mình xuống bếp nữa. Cho dù có thì Thái tử cũng sẽ không đồng ý, thế là cơm tình yêu đành phải bỏ rồi.
Sau khi bụng Lý Ngư to lên, không chỉ hành động của cậu bị hạn chế mà giấc ngủ còn trở nên khó khăn hơn, ban đêm còn đỡ chứ buổi trưa thì cậu gần như không thể nào ngủ nổi. Lúc Thái tử biết được chuyện này, mỗi sáng hắn sẽ đều thức dậy vào triều, đến giờ Ngọ (11 giờ đến 13 giờ) thì vội về để ăn cơm và ngủ trưa với Lý Ngư, đợi đến khi cậu ngủ say rồi mới rời đi. Lý Ngư được ôm mới cảm thấy thoải mái được một chút.
Tiểu Loa là một người không chịu ngồi yên, nàng luôn muốn xóa tan muộn phiền giúp chủ nhân của mình nên khi nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhỏ giọng nói với Tần thị: “Điện hạ cứ chạy đi chạy về như này như này thì cũng không giải quyết được vấn đề, tại sao bọn mình không cùng nhau làm một chiếc gối thật to và mềm mại cho chủ nhân nhỉ?”
“Đến cả ngươi còn nghĩ ra thì sao điện hạ lại không nghĩ ra chứ?” Tần thị mỉm cười, điện hạ ước gì mình có thể yêu chiều chủ nhân thêm chút nữa, sao ngài ấy lại có thể thấy mệt chứ?
Tiểu Loa là một cô nương, sau khi nghe gợi ý của Tần thị, cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra. Tần thị dùng lời Vương Hỉ đã từng dạy nàng, ý vị sâu xa nói với Tiểu Loa: “Sau này ngươi sẽ hiểu hơn thôi.”
Tiểu Loa đỏ mặt gật gật đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sáng hôm nay Lý Ngư dậy thấy mình hơi đau thắt lưng, nhưng vì chưa đến tháng thứ mười nên cậu không để ý lắm. Sau khi ăn xong bữa sáng, cậu thường sẽ đi dạo trong sân. Vương Hỉ luôn tự mình quét sân mỗi ngày đến mức trên mặt đất thậm chí không có một hạt bụi.
Lý Ngư được Tiểu Loa và vài vị nội thị khác giúp đỡ đi đi lại lại. Không biết vì sao, hôm nay chân cậu đặc biệt mỏi, chỉ đi được vài bước thôi mà đã đi không nổi rồi.
Lý Ngư không dám cố nữa, đành tìm một cái ghế ngồi một lát. Khi đứng dậy, cậu mất thăng bằng, cũng may có Tiểu Loa ở đó đỡ lấy
Lý Ngư cảm thấy tim mình đập dồn dập, tuy không ngã nhưng toàn thân lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiểu Loa biết y, sau khi nàng bắt mạch cho Lý Ngư thì vội vàng mời cậu ngồi xuống rồi sai người đi gọi đại phu. Ngày sinh của Thái tử phi đang đến gần, Thái tử cũng mời đại phu và gần đây họ đều ở lại phủ. Lúc đại phu đến thì các thái y hàng ngày tới khám cũng tới. sau khi bắt mạch cho Lý Ngư, họ đều nói Thái tử phi chuyển dạ. Vương Hỉ đã mời bà đỡ đến, sau khi được thái y xác nhận, ông liền vội chạy đi tìm Thái tử.
Lý Ngư cho rằng mình chỉ bị giật mình:???
Hu hu hu, không ngờ áo bông nhỏ lại nóng lòng muốn ra tới vậy, quá đột ngột, có phải là cậu sắp sinh rồi không?
Thái tử đã sớm chọn cho Lý Ngư ba bà đỡ có gia đình trong sạch, phòng sinh cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ lúc nào. Sau khi nhận được tin, bà đỡ liền chạy tới xem xét bụng của Lý Ngư. Mặc dù họ không có kinh nghiệm đỡ đẻ cho nam nhân nhưng vì Thái tử phi nói rằng chuyện này không khác với nữ nhân là bao nên các bà rất tự tin mà chỉ huy hạ nhân nấu nước và chuẩn bị đồ ăn.
Mặc dù đã chuyển dạ, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa thì mới sinh thật. Bà đỡ khuyên Lý Ngư cố gắng ăn vài thứ, sau đó đi bộ xung quanh nhiều chút để quá trình sinh nở được diễn ra dễ dàng hơn.
Trong khoảng thời gian này, Lý Ngư đã được công chúa Kim Tuyệt kể lại trải nghiệm này nhiều lần, cho nên khi bà đỡ đến, cậu mới cảm thấy bụng mình hơi đau.
Đó không phải là cơn đau dữ dội mà là cơn đau âm ỉ, khi cơn đau đạt đến một mức độ nhất định, thắt lưng của Lý Ngư bắt đầu đau nhức, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cậu có thể chịu đựng, một lúc sau, cơn đau dịu đi.
Bà đỡ nói rằng, quá trình chuyển dạ của mỗi người là khác nhau, có người cảm thấy rất đau, số khác thì chỉ cảm thấy đau eo, và chỉ khi cơn đau bắt đầu trở nên thường xuyên hơn thì mới bắt đầu sinh.
Lý Ngư rất quen thuộc với những bước này. Tiểu Loa đi tới, đưa cho Lý Ngư một chén sủi cảo tôm vừa mới nấu xong. Tâm trạng Lý Ngư không tệ, thậm chí cậu còn có thể tự mình múc sủi cảo lên ăn, hay là khi thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Loa, cậu vẫn còn tâm trạng nói đùa.
Đến lúc này, người vẫn hay lo lắng như Lý Ngư lại rất bình tĩnh, dù sao có sợ đến mấy cũng phải sinh, cứ cố sức rặn là được!
Thái tử nhất định đang ở trên đường, Lý Ngư không chịu thua kém muốn gặp phu quân, mũi có chút chua xót.
Cậu ngóng trông Thái tử trở về, nhưng không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy. Khi Thái tử đột nhiên xuất hiện, Lý Ngư còn chưa ăn hết một chén sủi cảo tôm, trong miệng còn nửa miếng sủi cảo, má còn đang hơi phồng lên khi nhai.
Thái tử xông vào cửa, Lý Ngư giật mình làm rơi nửa miếng sủi cảo còn lại trên thìa.
“Cá Nhỏ!”
Thái tử không thèm để ý đến ai khác, hắn vội vàng lao tới ôm Lý Ngư vào lòng, Tiểu Loa, Vương Hỉ tự giác đứng sang một bên làm phông nền.
“Thiên Trì! Em sắp sinh rồi!” Lý Ngư ôm chặt lấy hắn.
Kỳ thật trong lòng Lý Ngư vẫn còn hơi sợ, nhưng ngay khi Thái tử đến, cậu đã có dũng khí hơn.
“Đừng sợ… Ta sẽ ở bên em.” Thái tử ấm áp nói, lau mồ hôi trên trán cho cậu.
Lý Ngư gật đầu, sau đó cậu mới nhận ra, Thái tử vốn luôn vững vàng như núi nay sắc mặt trắng bệch, tay hắn run rẩy nhè nhẹ, bộ dạng còn khẩn trương hơn cả cái lúc cậu bảo muốn “lên chiến trường”.
Lý Ngư vừa buồn cười vừa cảm động. Cậu thậm chí còn có tâm trạng trêu hắn: “Thái tử điện hạ, chàng đã xin nghỉ phép chưa?”
“….Quên mất.”
Khi Thái tử nhận được tin Lý Ngư sắp sinh, hắn chưa kịp báo cho thượng thư đã chạy thẳng về phủ.
Lý Ngư phì cười.
Thái tử bưng bát lên, đút thêm cho Lý Ngư mấy miếng sủi cảo và một miếng bánh hoa đào.
Bụng Lý Ngư vừa mới dừng được một lúc thì lại bắt đầu đau, lần này còn đau hơn lần trước, đồng thời cũng đau đến mức cậu cảm thấy khó chịu.
Lý Ngư không nói lên lời, cậu cắn chặt môi, muốn cố gắng chịu đựng cơn đau này.
Thái tử xắn tay áo đưa đến trước mặt cậu, Lý Ngư đỏ hoe mắt lắc đầu, dưới ánh nhìn của phu quân, rốt cuộc cậu vẫn không cắn.
Đợi đến khi cơn đau này qua đi, bà đỡ mời Lý Ngư đứng dậy và đi lại xung quanh thêm một chút nữa. Vừa rồi Lý Ngư đau đến mềm chân, nhưng không còn cách nào khác, cậu cần phải đi. Tiểu Loa tiến tới muốn đỡ Lý Ngư, Thái tử lại nói: “Để ta.”
Hắn ôm Lý Ngư, để cậu dựa vào người mình rồi mới thong thả bước đi.
Xiêm y trên người Lý Ngư đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này cậu cảm thấy mình còn có thể chịu đựng được.
Không biết đi bộ bao lâu, Lý Ngư cảm thấy đau liền ngồi xuống, đến khi đỡ rồi thì lại đi tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại. Trong lúc này, bà đỡ sờ bụng Lý Ngư mấy lần rồi cuối cùng cũng nói: “Đã đến giờ vào phòng sinh.”
“….Em đi đây.” Lý Ngư thì thầm.
Cậu cố gắng bĩu môi, muốn có được nụ hôn chiến thắng cuối cùng.
Thái tử hôn khóe môi cậu, nắm lấy tay cậu nói: “”Đi thôi.”
Lý Ngư: “…..”
Lý Ngư hơi rối rắm trước sự quyết đoán của Thái tử. Thái tử có vẻ không hề miễn cưỡng chút nào, nhưng rất nhanh cậu đã tìm được nguyên nhân.
Thái tử không giao Lý Ngư cho các bà đỡ mà cùng vào phòng sinh với cậu.
Lý Ngư nằm xuống giường theo lời bà đỡ. Cậu vốn tưởng rằng Thái tử sẽ nói lời tạm biệt, thế nhưng Thái tử tựa hồ không có ý định rời đi mà tiếp tục ở bên giường canh gác.
Các bà đỡ bận tối tăm mặt mũi, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Thái tử, hiển nhiên là sớm bị hắn cảnh cáo từ trước rồi.
“Chàng –“
Sao còn vẫn chưa đi? Ls Ngư không thể tin được.
Phòng sinh thời cổ đại được coi là một nơi “bẩn thỉu”, đừng nói là người có địa vị tôn quý sẽ không vào, ngay cả nam nhân bình thường cũng không vào, vậy mà Thái tử lại ở đó rất lâu.
“Cá Nhỏ đừng sợ, ta ở bên em.” Thái tử lại nói.
Lý Ngư cuối cùng cũng hiểu được “ở bên của hắn có nghĩa là gì. Cậu nhắm mắt lại gật đầu, để cho nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Cậu hít một hơi thật sâu, chò dù phía trước là núi đao biển lửa thì cậu cũng không sợ.
Dù nỗi đau có vô tận đến đâu thì vẫn luôn có một đôi cánh tay ôm chặt lấy cậu, tiếp thêm cho cậu dũng khí và sức mạnh để chịu đựng.
Lý Ngư cố gắng hết sức làm theo sự chỉ dẫn của bà đỡ. Trước khi bất tỉnh vì kiệt sức, cậu dường như đã nghe thấy âm thanh của Hệ thống, tiếng khóc của một đứa trẻ và một giọng nói quen thuộc đang gọi cậu…
Không biết qua bao lâu, cậu mở mắt ra, phát hiện mình bị một vầng sáng bao quanh, còn trước mặt là giao diện của Hệ thống.
Hồi tưởng lại một chút, có vẻ như cậu đã ngất đi vì kiệt sức, lẽ nào là vì chuyện này nên cậu mới vào Hệ thống à?
Cậu vẫn còn đang sinh em bé, áo bông nhỏ có ổn không? Và Thái tử, Thái tử cũng đang đợi cậu!
“…Ký chủ, xin đừng lo lắng, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh “Áo bông tri kỷ”, nữ nhi của cậu đã gia nhập đội hình.” Hệ thống đúng lúc thông báo cho Lý Ngư.
Giao diện ngay lập tức phối hợp hiển thị màn hình, nhiệm vụ nhánh “Áo bông tri kỷ” đã hoàn thành.
Hah. Thế là cậu đã sinh xong rồi à?
Không hổ là mình!
Lý Ngư sẹo lành quên đau, cậu vừa mới khỏe hơn là lại bắt đầu đắc ý rồi.
Mặc dù áo bông nhỏ sinh ra là trẻ sơ sinh, không phải cá, nhưng con bé vẫn được tham gia đội hình và có thể kiểm tra thông qua “Trạng thái của cá con”.
Lý Ngư vì vậy mà vội vàng đi xem trạng thái của áo bông nhỏ. Cậu thấy Tiểu Loa và Tần thị đang tắm rửa cho một đứa bé da hồng, mặt tròn, mũm mĩm, tóc dày.
Trái tim của Lý Ngư gần như tan chảy. Đây là nữ nhi của cậu và Thái tử.
Đứa bé này được cậu chăm rất tốt, mặc dù áo bông nhỏ mới chào đời nhưng làn da bé không hề nhăn nheo mà khá hồng hào.
Như biết cậu đang nhìn mình, đôi mắt vốn nhắm chặt của bé con đột nhiên mở ra. Đôi mắt đen tuyền đó nhìn chằm chằm vào không trung, như thể con bé đang cách không nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư đột nhiên che miệng che miệng cười lớn.
Bé con này thoạt nhìn giống cậu, cũng giống Mục Thiên Trì, nhìn phát thôi là biết ngay là con của bọn họ.
Cậu ngơ ngác nhìn một lúc, cho đến khi không thể nhìn được nữa mới thôi.
Hệ thống nhắc nhở Lý Ngư nhận thưởng nhiệm vụ nhánh, Lý Ngư bất đắc dĩ quay đầu nhìn sang thứ khác.
Phần thưởng của nhiệm vụ nhánh này rất độc đáo, đó là tăng khả năng chữa lành của cậu và giảm đi cơn đau khi sinh nở.
Tiếng lòng của Lý Ngư: Bây giờ mới đưa thì có ích gì chứ? Rõ ràng là cậu đã làm cái phần khó nhất rồi, hệ thống đúng là cái đồ nước đến đầu rồi mới nhảy.
Hệ thống biết rất rõ nội tâm của ký chủ: ”Ký chủ không hài lòng với phần thưởng, cho hỏi cậu muốn hủy à?”
Lý Ngư: …..Không a a a a a, ít còn hơn không! Cho dù là nước đến chân mới nhảy thì giảm đau vẫn là giảm!
Lý Ngư ra khỏi hệ thống, lần này cậu tỉnh dậy không dễ dàng, mí mắt nặng trĩu đến mức thiếu chút nữa đã không mở ra được. Vừa rồi Lý Ngư cảm thấy khá thoải mái khi ở trong Hệ thống, nhưng ngay khi vừa ra ngoài, cậu liền biết cơ thể mình yếu ớt đến mức nào. May là cậu đã nhận thưởng.
Cơ thể cậu vẫn đau từng cơn, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc chuyển dạ, còn cổ họng thì khô đến mức sắp bốc khói rồi.
Lý Ngư trợn mắt nhìn bốn phía, căn phòng cậu đang ở tối om, trên bàn chỉ thắp một ngọn nến giúp Lý Ngư mơ hồ nhận ra đây là phòng ngủ.
Có vẻ là cậu đã được tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng ngủ.
Lý Ngư hắng giọng muốn gọi người, nhưng bên cạnh đã có người lên tiếng trước: “Cá Nhỏ….”
Lý Ngư đã quá quen thuộc với giọng nói khàn khàn trầm thấp này, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, cậu vốn không để ý tới Mục Thiên Trì, còn tưởng là đối phương không ở đây nhưng kỳ thực đối phương vẫn luôn canh giữ cậu, chờ cậu tỉnh lại.
“Cá Nhỏ” Mục Thiên Trì không cho cậu đứng dậy. Hắn đút cho cậu một chén trà nóng rồi gọi thái y đến bắt mạch cho Lý Ngư.
Thật ra các thái y đã bắt mạch cho Lý Ngư một lần lúc cậu ngủ rồi, nhưng Thái tử ra lệnh họ khám lại lần nữa để xác nhận Thái tử phi không có vấn đề gì.
Lý Ngư háo hức nhìn chằm chằm vào cửa: “Áo bông nhỏ đâu?”
Mặc dù Lý Ngư đã thấy nữ nhi mình bên trong Hệ thống nhưng cậu vẫn chưa ôm bé con của mình lần nào.
Mục Thiên Trì cười nói: “Còn đang thu dọn, em đợi thêm chút nữa.”
Không lâu sau, Vương Hỉ ôm một cái tã lót màu hồng đi vào. Thái tử nhận lấy rồi ôm đứa bé đến bên cạnh Lý Ngư.
Lý Ngư chạm vào tay con gái, nhìn đôi má hồng hào giống hệt như những gì cậu nhìn thấy trong hệ thống của nữ nhi, cá cha cảm thấy mỹ mãn hôn lên khuôn mặt nữ nhi mình.
Lý Ngư rất mệt mỏi, mất một lúc mới tỉnh lại, nhưng rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Mục Thiên Trì đắp chăn cho cậu và nữ nhi rồi hôn lên trán họ.
Ngoài phòng có tiếng bước chân, các bé con khác đã đến rồi.
“Cha, cha!” Bọn nhỏ sôi nổi kêu lên.
Mấy đứa nhóc này ban ngày đọc sách ở Ngự Thư Phòng. Sau khi biết Lý Ngư sắp sinh, Hoàng đế đã đặc biệt đưa bọn nhỏ đến Càn Thanh cung ở thêm mấy canh giờ nữa, bây giờ ông mới thả cho về phủ, tránh cho phu phu Thái tử luống cuống tay chân.
“Suỵt……” Mục Thiên Trì ngăn bọn trẻ lại và nói nhỏ: “Cha con mệt rồi, đừng làm phiền cha.”
Bọn trẻ gật đầu hứa sẽ không làm ồn, Thái tử thả các bé ra, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo rón ra rón rén đi đến giường cá cha.
Đầu tiên các bé nhìn muội muội mình. Muội muội nhỏ thật đấy, còn nhỏ hơn cả muội muội nhà Diệp thúc thúc. Các bé nhìn sang cá cha, cá cha vẫn đang ngủ say.
“Chúng con đợi cha, đợi muội muội.” Bọn trẻ vui vẻ nói.