Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 145



Lý Ngư đã nói là làm, cái này không cần chuẩn bị gì thêm, cậu chỉ cần xắn tay áo lên, hơn nữa chỉ là một quả dưa chuột, sẽ không được tính là gần khói dầu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến áo bông nhỏ.

Hiện tại, cậu đang ở giữa thai kỳ, so với lúc đầu mới mang thai hay buồn ngủ thì cậu bây giờ cảm thấy mình khỏe như con trâu vậy, đừng nói nộm dưa chuột, bảo cậu vỗ voi cũng không thành vấn đề gì.

Lý Ngư vẫn đi tìm Hứa đại nương để giúp mình, Hứa đại nương đã sớm chết lặng trước trù nghệ của cậu nên nhanh chóng chuẩn bị trước mọi thứ cần thiết.

Cắt thái là một việc rất tốn sức, Hứa đại nương nghĩ không thể để chủ nhân đang mang thai tự tay làm, nhưng khi bà đang định nhận làm hết mọi việc thì Lý Ngư đã vung dao lên, lưu loát chém xuống.

Giơ tay chém xuống, dưa chuột đã vỡ thành vài đoạn, Hứa đại nương bất đắc dĩ, không còn cách nào khác ngoài làm trợ lý cho Lý Ngư.

“Ồ, đây là cái gì vậy?”

Lý Ngư tìm thấy một cái bình nhỏ không đáng chú ý, trông rất giống mấy lọ đựng đường đựng muối ở góc kệ bếp.

Hứa đại nương nhận lấy nhìn rồi mỉm cười: “Chủ nhân, đây là hạt tiêu chỉ có ở phía Nam, một năm không sản xuất được bao nhiêu, chút này thôi, so với vàng còn quý giá hơn.”

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư suýt chút nữa đã tưởng mình nghe lầm, không phải chỉ là hạt tiêu thôi sao?

Ở thế giới trước kia của cậu, hạt tiêu không có giá trị bao nhiêu.

Nhưng cậu biết đây là thời cổ đại, gia vị ở cổ đại rất đắt tiền, chẳng lẽ hạt tiêu còn đắt hơn vàng?

Mà hạt tiêu còn đắt hơn vàng lại được nhét vào cái bình nhỏ như này, đây cũng quá tùy ý rồi nhỉ?

Thái tử đúng là lần nào cũng giúp cậu thay đổi nhận thức.

……Tiêu cổ có vị như thế nào nhỉ?

Lý Ngư tò mò ngửi chiếc bình nhỏ, quả nhiên mùi này ngàn năm không đổi.

Trong lúc Lý Ngư ngửi tiêu, cậu vô tình run tay, thế là rất nhiều tiêu rơi xuống vào dưa chuột.

Lý Ngư: “….”

Hạt tiêu còn đắt hơn cả vàng a a a a a!

Không thể để tiêu chiến đấu một mình được!

Lý Ngư quyết tâm, liền đem rất nhiều gia vị khác đổ vào.

Đại đường Lễ bộ.

Khi Mục Thiên Trì nhận được tin từ Vương công công, khuôn mặt vốn vô cảm của hắn lại có chút ấm áp.

Thái tử tính tình lạnh lùng, hiếm thấy có lúc hắn trông bình dị gần gũi đến vậy, quan Lễ bộ dũng cảm hỏi: “Thái tử điện hạ có chuyện tốt gì sao?”

“…..Ừ.” Thái tử phá lệ gật đầu.

Cá Nhỏ xuống bếp vì hắn, đây đúng là chuyện tốt.

Nhưng nếu là đồ ăn cho mấy đứa nhỏ….

Thái tử tạm dừng một chút, hắn cần phải nghĩ cách để ngăn nó lại.

Thái tử gọi một thị vệ đến, sau khi bàn giao thì thị vệ vội vã đi, không lâu sau liền ôm hai hộp cơm trở về.

Hóa ra Thái tử để thị vệ kia về phủ rồi tìm cách âm thầm mang hộp cơm tình yêu đi.

Vì Cá Nhỏ muốn hắn bất ngờ trước hộp cơm tình yêu nên hắn không thể chủ động vạch trần, cũng không thể để Cá Nhỏ phát hiện là mình đã biết.

Thị vệ dùng chút thủ đoạn, liền nhờ Vương công công đánh yểm trợ, cuối cùng cũng lấy được hai hộp thức ăn chứa bữa ăn tình yêu.

Thái tử phi bàn giao, màu đỏ là đưa cho bọn nhỏ, một hộp khác màu xanh lục là cho Thái tử.

Thị vệ phụng mệnh Thái tử, mang hai hộp cơm đến Lễ bộ trước.

Mục Thiên Trì tiếp nhận hai hộp đựng thức ăn, mở ra xem xét, rồi lấy một chiếc hộp màu đỏ khác trông giống hệt, bên trong chứa rất nhiều điểm tâm mà bọn trẻ thích, đồng thời ra lệnh cho thị vệ đưa đến Ngự Thư Phòng.

Bọn trẻ còn quá nhỏ, thay vì để chúng biết thế nào là nói dối mang ý tốt, còn không được lộ sơ hở thì không bằng cứ giao hết cho hắn.

Điều này đối với Thái tử mà nói cũng không có gì khó, bản thân Thái tử cũng không thích người khác thưởng thức tay nghề Thái tử phi, kể cả đó là bọn nhỏ thì hắn cũng sẽ ghen.

Sau khi chiếm hai hộp cơm tình yêu, Thái tử vui vẻ ngồi xuống và lấy phần bên trong hộp đựng màu xanh lá cây được làm riêng cho mình ra.

Quan lại Lễ bộ được cái rất lanh lợi, khi nghe thấy Thái tử phi nấu cơm cho Thái tử, tất cả đều ghen tị, không hổ là ban sai Lễ bộ, tán thưởng phu phu Thái tử tình thâm, lời khen cũng càng ngày càng sáng tạo hơn.

Đến khi thấy mùi lạ tỏa ra từ dưa chuột trên đĩa của Thái tử, họ đều nghẹn ngào không biết phải nói gì.

Nộm dưa chuột lần này ngoại trừ có tiêu thì còn có rất nhiều hoa hồi và thì là. Dưới cái nhìn ngưỡng mộ của quan lại Lễ bộ, Thái tử ăn hết sạch mà không hề thay đổi sắc mặt.

Sau khi Thái tử phi làm vất vả, Thái tử và các bé con về nhà, ai nấy đều khen bữa cơm tình yêu rất ngon.

Trẻ con sẽ không nói dối, thế có nghĩa là phần ăn của Thái tử cũng ngon phải không?

Lý Ngư không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ, nhưng Thái tử vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu mấy lần, thậm chí ấm áp dưới đáy mắt còn không thể che giấu được.

Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, Thái tử hẳn là rất thích tiêu, cậu sẽ nhớ kỹ điều này!

Thái tử sống nội tâm, hắn truyền đạt sở thích của mình phần lớn là qua đôi mắt, nhưng bọn nhỏ thì khác.

“Cha, ăn ngon!” Nhị Bảo đặc biệt hét lớn, bé cực kỳ vui vẻ ước: “Ngày mai con cũng muốn ăn!”

“Không thành vấn đề!” Lý Ngư vội vàng đáp lại, phu quân và bọn nhỏ thích ăn chính là nguồn động viên lớn nhất của cậu.

Tuy rằng cậu không có vận may cẩm lý về mặt nấu nướng, nhưng chẳng phải là cậu tự học thành tài sao!

“Thiên Trì, em nấu cho chàng mỗi ngày được không?”

Lý Ngư không phải là người có con trai quên phu quân, cậu rất thích chăm sóc cả hai.

Thái tử: “…”

Thái tử mỉm cười: “Được.”

Lý Ngư đang muốn tự khen mình mấy câu, đột nhiên cảm giác được bụng mình khẽ động.

Lý Ngư sửng sốt một lúc mới ý thức được đó là chuyện gì, cậu vui đến nỗi lạc cả giọng.

“Thiên Trì, mau tới, con bé, con bé động!”

Sau khi Lý Ngư dùng hình người mang thai áo bông nhỏ, cậu đã mong chờ thai động từ lâu, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng không rõ thai động sẽ như thế nào, đôi khi cậu thấy nó giống như thổi bong bóng, như thể trong bụng cậu đang mang thai một bé cá, nhưng đây chỉ là cảm nhận của cá nhân cậu thôi, bởi Thái tử không cảm nhận được.

Lần này lại không giống vậy, cảm giác như có ai đó ấn mạnh vào bụng cậu khiến cho bụng cậu mơ hồ phình lên một cục.

Lý Ngư cực kỳ chắc chắn đây là áo bông nhỏ thai động, cậu sợ nếu mình cử động, áo bông nhỏ sẽ không chịu cử động, Lý Ngư không dám chớp mắt, liên tục gọi Thái tử.

Mục Thiên Trì chạy tới ôm cậu, cũng nhẹ nhàng ôm lấy bụng cậu, Lý Ngư như được khích lệ, cậu nắm lấy tay Thái tử rồi đặt nó lên cái bụng đang phình to của mình.

Thế nhưng, sau khi đợi trái đợi phải rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

“ Ể, chẳng lẽ lần này không được à?” Lý Ngư nói đùa xin lỗi rồi bỏ tay Thái tử ra, ai ngờ không lâu sau bên trong lại động.

Lý Ngư:!

Lý Ngư vội vàng đặt tay Thái tử lại chỗ cũ, nhưng bé con lại ngừng cử động.

Lý Ngư dở khóc dở cười: Bé con ơi, con đừng trêu cha nữa mà!

Có lẽ cảm nhận được cá cha đang tủi thân nên khi Lý Ngư lại đặt tay của Thái tử lên bụng mình, áo bông nhỏ đã không phụ sự mong chờ của mọi người mà vẫn luôn cử động.

“Con bé….thật sự động rồi!”

Thái tử rất nhanh cảm nhận được sức lực dưới lòng bàn tay, hắn không dám tin mà nhìn bụng Lý Ngư.

“ Là nữ nhi của chúng ta.”

Lý Ngư đắc ý gật đầu, cậu cảm thấy tự hào về áo bông nhỏ.

“Cha, cha!”

Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo xúm tới, bọn nhỏ không biết diễn đạt như nào nên cùng nhau ôm bụng Lý Ngư, một lúc sau mới reo lên: “Động! Đang động nè!”

Lý Ngư không hề kiêng dè mà nói cho các bé rằng trong bụng là muội muội, bọn trẻ đều nhất trí sửa miệng: “Muội muội động rồi!”

Vương Hỉ từ xa chứng kiến ​​tất cả, không khỏi lau nước mắt, tuy rằng ông không hiểu vì sao Thái tử phi mang thai lần hai mà hai vị chủ nhân lại kích động như vậy, nhưng ngay cả bản thân Vương Hỉ cũng vô cùng kích động.

Ông không biết rằng, tuy Lý Ngư đã có bốn đứa nhóc nhưng đây là đứa đầu tiên cậu sinh ra dưới hình dạng con người nên đương nhiên là sẽ thấy mới mẻ rồi.

Ngay cả Hoàng đế cũng đặc biệt chú ý đến cái thai này của Lý Ngư, từ khi được thông báo có thai, mỗi ngày ông đều sai thái y đến phủ Thái tử đúng giờ để bắt mạch.

Áo bông nhỏ động, hôm sau Thái tử lên triều, khoé môi hắn vẫn cứ luôn cong lên vì hạnh phúc.

Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, bởi cái ngày hắn được phong làm Thái tử cũng không có cái đức hạnh như này.

Khi được hỏi, Thái tử nói: “Nữ nhi động, nhi thần mừng lắm.”

Khi Hoàng đế biết được chân tướng, ông cảm thấy hơi buồn.

Lúc bốn đứa bé mới sinh ra đã ở xa tận Tây Thùy xa xôi, Hoàng đế không thể chăm lo được, tới khi được bế cháu thì mấy đứa cũng đã gần một tuổi rồi. Nhóc thứ năm này, Hoàng đế cân nhắc mình cần phải gì đó để thể hiện sự quan tâm của mình.

Nhưng mà, ngay cả thái y cũng không xác định được cái thai này là nam hay nữ, vì sao Thái tử phi lại chắc chắn như vậy?

Hoàng đế cho rằng, hẳn là vì phu phu Thái tử đã có bốn nhi tử rồi nên có lẽ cả hai rất muốn có nữ nhi. Ông nghe nói Thái tử phi còn chọn cả nhũ danh luôn rồi kìa, gọi là áo bông nhỏ.

Hoàng đế nghĩ về đám Đại Bảo, có thêm một cháu gái nhỏ xem ra cũng không tồi.

Thái tử hồi phủ, mang theo một đống lễ vật do Hoàng đế tặng cho bọn nhỏ. Hoàng đế ngoài miệng thì nói chỉ thưởng cho một hai đứa thôi, nhưng thực tế ông lại hận không thể chia đều ra cho cả bốn đứa.

Người thường được Hoàng đế thưởng có lẽ sẽ suy nghĩ rất nhiều, Lý Ngư sau khi mang thai thường phản ứng chậm một nhịp,vì vậy nếu như cậu không phải dùng não thì cậu dứt khoát không dùng luôn.

Bây giờ tháng càng lúc càng lớn, việc di chuyển của Lý Ngư đầu trở nên bất tiện, khiến cho người ban đầu nghĩ rằng mình có gần mười tháng để thích nghi như Lý Ngư gần đây bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng về việc chuyển dạ.

Công chúa Kim Tuyệt thường tới thăm cậu, lo lắng của Lý Ngư, công chúa không hiểu được.

Trong mắt công chúa, Lý Ngư là vị thần đã sinh cùng lúc bốn đứa, nàng nào biết cậu đây mới là lần đầu.

Nhưng dưới yêu cầu của Lý Ngư, công chúa vẫn chia sẻ một ít kinh nghiệm của mình, Lý Ngư càng nghe càng sợ, ngược lại còn cảm thấy sợ hơn.

Sau khi mang thai, cậu thường ngủ rất ngon, nhưng bây giờ vì lo lắng nên cậu khó tránh khỏi mất ngủ.

Lý Ngư khó khăn lật người hai lần, Thái tử liền tỉnh lại.

“Cá Nhỏ?” Thái tử xoa xoa đỉnh đầu Lý Ngư.

Lý Ngư quay lưng về phía hắn, hẳn là đã tỉnh, nhưng lại không có động tĩnh gì, Mục Thiên Trì cẩn thận lật cá lại, phát hiện trên mặt cá đầy nước mắt và nước mũi.

“Làm sao vậy?” Mục Thiên Trì hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cậu.

Lý Ngư vùi đầu vào lòng lồ.ng ngực hắn: “Em….em tự dưng thấy hơi sợ.”

Cậu giật mình, như thể cuối cùng cậu không thể chịu nổi được nữa, thất thanh khóc không kìm được.

Không phải cậu không muốn đứa bé trong bụng, cậu mang thai bé đủ lâu để sinh ra tình cảm cũng như người hạnh phúc nhất khi áo bông nhỏ động là cậu, chỉ là sợ thì cũng là sợ thật.

Đây là nỗi sợ đến từ việc một mình đối mặt với nguy hiểm mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Nguyên nhân khóc không liên quan gì đến yếu đuối mà chỉ là bộc phát cảm xúc để cậu mới có thể bớt lo….

Lý Ngư không ngừng động viên chính mình, cậu nhất định có thể làm được.

Cậu muốn đấy Thái tử, muốn Thái tử không phải lo lắng cho mình, nhưng khi mang thai cậu trở nên mẫn cảm hơn, trước đây thì cậu dễ giận còn bây giờ thì lại biến thành hay khóc.

Đây là muốn vừa lâm trận đã làm đào binh sao?

Cũng giống lắm, ngay cả chính cậu cũng có chút khinh bỉ mình.

“Em không sao, chỉ là cảm xúc hơi bất ổn chút thôi.” Lý Ngư nức nở nói.

Nhưng Thái tử không vì cậu từ chối liền rời đi, mà hắn ôm lấy cậu, khẽ vu.ốt ve lưng cậu.

“Cá Nhỏ, em muốn khóc thì cứ khóc, đừng miễn cưỡng.”

Mục Thiên Trì nhẹ nhàng an ủi cậu, Lý Ngư vốn đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng vì lời nói của hắn mà lại khóc nhiều hơn.

Thái tử kỳ thật cũng không giúp được gì, trong lòng Lý Ngư hiểu rõ, nhưng vì hắn “không thể giúp” nên ngược lại có chút “đáng giận”.

Mang thai thực sự không hề dễ dàng, bất luận là trên mặt sinh lý hay là tâm lý.

Lý Ngư cũng muốn phàn nàn, rõ ràng là con của cả hai, mà vì sao cậu phải chịu đựng đau khổ một mình.

Cậu bĩu môi, còn rầu rĩ không vui, Thái tử xốc tay áo lên, duỗi tay ra.

Thái tử nhỏ giọng nói: “Nếu em thấy không thoải mái trong lòng, thì cắn ta.”

Lý Ngư: “….”

Lý Ngư thật đúng là tìm được một chỗ rất nhiều thịt trên cánh tay Thái tử, cậu hung ác cắn một miếng rõ to, cắn không nhả.

Thái tử cũng không cau mày, sau khi Lý Ngư cắn xong, Thái tử ôm chặt lấy cậu, đau lòng nói: “Tiếc là không bằng một phần vạn những gì em phải chịu.”

“Em đừng sợ…..” Thái tử nói, “Ta sẽ bên cạnh em.”

Lý Ngư rơi rất nhiều nước mắt, hốc mắt lại đỏ lên.

Khi Thái tử nói vậy, cậu lại cắn thêm một ngụm thật lớn, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Em, em không sao cả —— Thiên Trì đừng lo lắng.” Lý Ngư khàn giọng nói.

Đôi khi nỗi sợ ngày càng trở nên đáng sợ hơn, nhưng chỉ cần phát hiện ra mình vẫn đang được yêu thương thì cho dù cho có sợ thì sẽ sẽ được tình yêu xua tan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv