Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 147



Thái tử phi sinh một nữ nhi.

Rất nhiều đại thần sau khi nghe xong đều có chút tiếc nuối, nếu như là nam nhi thì đó chính là tiểu hoàng tôn đầu tiên sau khi Thái tử được lập trữ, nó có ý nghĩa rất lớn vì cậu sẽ được Hoàng đế và Thái tử sủng ái. Nhưng nếu là nữ nhi thì e rằng sẽ không như vậy.

Lý Ngư cũng nghe thấy một số tin đồn tương tự và hoàn toàn không quan tâm.

Người xưa vẫn luôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chỉ cần cậu không nghĩ như vậy là được, sinh nam hay nữ đều rất tốt, áo bông nhỏ cũng rất có ý nghĩa vì bé là nữ nhi duy nhất của cậu và Thái tử.

Thái tử không chỉ sủng ái nữ nhi như vậy. Khi là người sớm nhất biết được Lý Ngư mang thai nữ nhi, Thái tử đã chuẩn bị rất nhiều tên cho nữ nhi mình, sau khi nữ nhi được sinh ra, hắn lại cảm thấy chẳng có cái tên nào hợp cả, loay hoay hai ngày, hắn vẫn không thể quyết định được.

Lý Ngư cảm thấy Thái tử thường ngày sát phạt quyết đoán lại gặp khó khăn trong việc lựa chọn nên cuối cùng vẫn là cậu ra tay, chọn được hai chữ “Quỳnh Tuyết” giữa một xấp tên. Cậu chọn hai chữ này là bởi sau khi áo bông nhỏ chào đời, làn da ửng hồng của bé trở nên trắng nõn như ngọc, cái tên tiên khí bay bay này không thể thích hợp hơn.

Tên xong rồi, giờ đến nhũ danh.

Khi Lý Ngư ấp cá con, cậu đã nghĩ kĩ rồi, cứ Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo mà truyền xuống. Áo bông nhỏ đứng thứ năm, theo lý thì phải là Ngũ Bảo nhưng thâm tâm Lý Ngư muốn khoe cô con gái xinh đẹp đáng yêu của mình, lại kết hợp với tên chính thức, thế là cậu dứt khoát gọi bé là “‘Tuyết Bảo” luôn.

Thái tử nhẩm vài lần và rất thích, còn đám nhóc Đại Bảo thì vỗ tay gọi tên.

“Về sau mấy đứa là ca ca rồi, mấy đứa nhớ phải chăm sóc Tuyết Bảo thật tốt đấy, biết chưa?” Cá cha dạy mấy đứa con trai.

Mấy cục cưng sôi nổi gật đầu, mang đồ chơi yêu thích của mình tới tặng Tuyết Bảo. Lý Ngư bật cười, thời gian để muội muội chơi được mấy món đồ chơi này vẫn còn lâu lắm đấy.

Khi Hoàng đế biết Thái tử phi sinh nữ nhi cũng đã thưởng lớn. Bởi vì Tuyết Bảo mới sinh được mấy ngày, chưa ra ngoài được, Hoàng đế cố ý cải trang đến phủ Thái tử để gặp cháu gái nhỏ, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của Lý Ngư.

Hoàng đế đột nhiên nhìn thấy trên vách tường trong phủ khắc lời tỏ tình thì trêu chọc liếc Thái tử một cái. Còn việc cả tòa phủ đệ bị biến thành bể cá thì ông có kinh ngạc nhưng cũng không nhiều.

Thái tử ôm Tuyết Bảo ra cho Hoàng đế xem. Hoàng đế bế mãi không chịu buông, Tuyết Bảo cũng không sợ người lạ, đôi mắt đen láy tò mò nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế vui mừng đến mức tặng Tuyết Bảo một miếng noãn ngọc do Hiếu Tuệ hoàng hậu từng đeo

Dù sao Tuyết Bảo cũng là một đứa bé, không bao lâu liền phải uống sữa, thay tã. Hoàng đế đích thân đặt Tuyết Bảo vào tay Tần thị, dặn dò Tần thị phải cẩn thận tỉ mỉ khiến cho bà ấy vô cùng sợ hãi.

Lý Ngư nhìn nữ nhi được người người nâng niu, lại nghĩ tới những lời đồn đãi kia, nghĩ thầm người ở bên ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng được sẽ như vậy.

Hoàng đế luôn rộng lượng với các cháu của mình, ông ban tước cho mấy nhi tử của Thái tử và Lý Ngư, phong quận chúa cho nữ nhi của thế tử Thừa n Công và công chúa Kim Tuyệt. L, lúc này đến phiên cháu gái nhỏ, vốn nữ nhi của Thái tử đã là quận chúa rồi, nhưng Hoàng đế lại cảm thấy như thế lại chẳng khác nào tiểu quận chúa Thanh Hà, thực tế một quân một thần, vị phần sao có thể giống nhau. Thế là Hoàng đế không hề nói đạo lý mà phong Tuyết Bảo làm công chúa, định phong hào.

Do phu phu Thái tử đã nghĩ ra tên chính thức và nhũ danh rồi nên Hoàng đế không chịu thua kém mà chiếm lấy phong hào. Vốn ở triều đại này, công chúa chỉ được phong hào khi xuất giá, Hoàng đế nói hoa mỹ rằng ông chọn một cái trước cho công chúa nhỏ.

Bản thân Hoàng đế đã cất nhắc phong hào này từ lâu.

Nữ nhi Quỳnh Tuyết của Thái tử, được phong làm công chúa Ôn Tuệ.

Nhìn nữ nhi trong tã lót, Lý Ngư và Thái tử không hẹn mà cùng cảm thấy chua xót khi nữ nhi xuất giá mà Diệp Thanh Hoan từng đề cập tới.

Thái tử: “…”

Phong hào này có một chữ “Tuệ”, đó không chỉ là mong đợi của Hoàng đế dành cho cháu gái, mà còn là kỷ niệm với Hiếu Tuệ hoàng hậu.

Lý Ngư vốn muốn nuông chiều nữ nhi mình thành một công chúa nhỏ, nhưng khi biết nữ nhi mình thành công chúa thật, trong lúc nhất thời, cậu có chút cạn lời.

Nhưng cho dù Hoàng đế không phong cho nàng thì phụ thân nàng sau này cũng làm hoàng đế, sớm muộn gì nàng cũng là công chúa.

Lúc trước cậu cảm thấy Đại Bảo mới là cẩm lý thật, bây giờ xem ra vận may của công chúa nhỏ cũng không hề thua kém.

Vì là Hoàng đế tùy hứng nên khó tránh khỏi khiến cho những đại thần nghiêm khắc tranh luận một phen trên triều. Dù sao Tuyết Bảo cũng là nữ nhi, là con gái Thái tử, Hoàng đế kiên trì thì cũng đành như thế.

Một số người còn khuyên Thái tử từ chối thay cho nữ nhi nhưng Thái tử phớt lờ.

Một mặt, đây là tâm nguyện của Hoàng đế, mặt khác, nữ nhi của Cá Nhỏ nhất định có thể gánh nổi vị trí công chúa.

Vốn những kẻ mang ác ý muốn nhìn thấy Thái tử phi gặp rắc rối thì bất ngờ phát hiện, mặc dù Thái tử phi sinh nữ nhi nhưng vẫn vinh sủng không ngớt.

Đến tiệc đầy tháng của Tuyết Bảo, phủ Thái tử mời hơn nửa người ở hoàng thành, Hoàng đế đích thân tới, sau tiệc đầy tháng, không ai dám nói vị công chúa nhỏ này không được yêu thương nữa.

Lý Ngư có hệ thống hack cheat, mặc dù sinh nở vô cùng đau đớn, nhưng sau khi sinh xong, cơ thể cậu khôi phục rất nhanh. Theo như lời bà đỡ thì cần một tháng để dưỡng tốt nhưng Lý Ngư chỉ cần nửa tháng là đã gần như khỏe rồi.

Nhưng cậu vẫn bị Thái tử ép ở cữ, khổ không thể nào tả nổi.

Người xưa đều nhất trí tin rằng, ở cữ là cấm trúng gió, chịu lạnh, càng không thể tắm rửa. Một tháng sau khi sinh Tuyết Bảo, Lý Ngư thấy việc bơi lội và tắm rửa mà trước đây cậu chưa bao giờ để tâm tới đã trở thành một điều xa xỉ. Thật ra cậu đã sớm hồi phục rồi, nhưng cái tên Thái tử cẩn thận quá mức này vẫn muốn cậu dưỡng cả tháng, sao cậu có thể chịu được một tháng không dính nước chứ!

Lý Ngư phải biến lại thành cá mỗi ngày một lần, tuy nhiên Thái tử tính toán thời gian còn chính xác hơn cả cậu. Lý Ngư vốn tính thừa dịp biến thân để trốn xuống nước một tí, nhưng Thái tử còn nhẫn tâm tước bỏ đặc quyền này của cậu. Hắn lấy đi toàn bộ bể cá và bình thủy tinh mà chỉ đưa cho cậu một cái khăn ướt. Lý Ngư vùng vẫy trong chiếc khăn một chút rồi lập tức trở lại thành người…

Theo thời gian, Lý Ngư cảm thấy mình bị nuôi thành một con cá chạch bẩn thỉu.

Cậu nhiều lần kháng nghị sự bẩn thỉu của mình. Thái tử hỏi qua và các thái y vài lần rồi mới bắt đầu giúp cậu lau người bằng khăn ấm, nhưng gần như không có tác dụng gì, chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Để trấn an cậu, Thái tử đã đích thân lau giúp cậu. Lý Ngư biệt nữu vài lần rồi hoàn toàn buông bỏ.

Dù sao Thái tử cũng đã nhìn thấy cậu trong bộ dạng chật vật nhất rồi, trên mu bàn tay của hắn vẫn còn hàng loạt dấu răng do cậu để lại khi cậu quá đau, giúp cậu lau người có là đâu chứ.

Cuối cùng cũng đến ngày lệnh cấm được dỡ bỏ, Lý Ngư hận không thể kéo Thái tử đi tắm suốt hai canh giờ…

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chú cá chạch một lần nữa biến trở về thành một hảo hán thần thanh khí sảng.

Trong tiệc đầy tháng của Tuyết Bảo, Lý Ngư và Thái tử cùng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tím, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo đều mặc những bộ quần áo nhỏ được thêu chữ “phúc” và hình con cá màu vàng trên đó. Tuyết Bảo mặc một chiếc váy lụa nhỏ có điểm hồng mai, trên đầu bé được buộc hai cái bím tóc nhỏ cùng với dây buộc tóc phù hợp với váy khiến cho cô bé trông giống như một nàng tiên nhỏ giáng trần.

Thái tử có nữ nhi, cả nhà Thừa n công đến chúc mừng. Lão Thừa n công Diệp Khiên nhìn thấy chắt gái của mình, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Sau khi ôm Tuyết Bảo, lão Thừa n công ngậm cười ông cụ móc ra từ trong lòng một chuỗi ngọc trông hơi cũ kỹ rồi tự mình đeo lên cổ cho Tuyết Bảo.

Tuyết Bảo còn chưa hiểu gì nên vô tình đưa tay nắm lấy mấy chòm râu của Diệp Khiên, Diệp Khiên không hề tức giận mà còn bị nàng chọc cười.

Công chúa Kim Tuyệt và Diệp Thanh Hoan cũng mang nữ nhi đến. Khi thấy Tuyết Bảo, cả hai đều khen Lý Ngư chăm khéo.

Quận chúa Thanh Hà đã bắt đầu tập đi, bé con tập tễnh đến gần và hôn lên đôi má non nớt phấn nộn của muội muội. Mấy nhóc Đại Bảo đặc biệt nghịch ngợm, sau khi hái hết hoa trong vườn, cách bé chọn những bông đẹp nhất làm thành hai vòng hoa rồi đội lên đầu hai muội muội.

Lý Ngư chỉ hận giờ phút này mình không có máy ảnh nên không thể ghi lại được khung cảnh ấm áp này. Chiều muộn, khi về phòng thay quần áo, cậu nhìn thấy một bức tranh chưa hoàn thành được bày trên bàn. Bức tranh mô tả cảnh hai gia đình gặp nhau, có một nhóm nhóc con đáng yêu, ở giữa là hai bé gái đang đội vòng hoa, khuôn mặt đều hồng hào, dịu dàng như hoa, đang mỉm cười hạnh phúc. Tuy bức tranh chưa hoàn thành nhưng Lý Ngư liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đây chính là tranh của Thái tử. Họa kỹ của Thái tử rất lợi hại, bất kể là người hay đồ vật, hắn đều sẽ vẽ rất sống động.

Lý Ngư thích bức tranh này đến mức không bỏ xuống được. Cậu đang định xin phu quân để giữ lại thì phát hiện ở góc bức tranh có viết một dòng chữ “Tặng cho Cá Nhỏ.”

Hóa ra bức tranh này là dành cho mình, Lý Ngư vui mừng nghĩ, cậu vô tình phát hiện ra món quà Thái tử tặng cho mình, nên tiếp tục giả vờ không biết gì cả.

Lý Ngư nhìn quanh, ngoài bức tranh chưa hoàn thiện trên bàn, trên tường còn có bức tranh một gia đình cá sáu con.

Không bây giờ đã biến thành bảy.

Lý Ngư đột nhiên phát hiện ra ở giữa đàn cá có thêm một con cẩm lý nhỏ có chấm đỏ, nó giống hệt với hoa văn xiêm y mà Tuyết Bảo mặc hôm nay, cũng là bút tích của Thái tử.

Mặc dù Thái tử và Tuyết Bảo đều không phải là cá nhưng trong bức tranh này, cả hai vẫn lấy dạng cá ở cùng với gia đình.

Lý Ngư cười ngây ngô nhìn qua nhìn lại hai bức tranh. Vương Hỉ ở ngoài phòng gọi Lý Ngư, nói rằng có người của phủ Định Bắc hầu mang đến một phần lễ, muốn ông giao cho Thái tử phi.

Lời này của Vương Hỉ nghe có chút kỳ quái, tiệc đầy tháng có rất nhiều người tặng quà, bình thường cũng sẽ không chỉ định cụ thể là ai sẽ nhận. Hơn nữa, phủ Định Bắc hầu…

Lý Ngư đã là Thái tử phi, nhưng cậu vẫn rất mơ hồ về vị hầu gia kia, Thái tử muốn cậu thuận theo tự nhiên nên không ép cậu buộc phải ghi nhớ.

Phủ Định Bắc hầu, Lý Ngư cảm thấy cái tên này có chút quen quen.

Vương Hỉ nói người mang quà đến là người của phủ Định Bắc hầu. Nhưng sao cậu lại không có ấn tượng gì?

Lý Ngư đặt bức tranh lại chỗ cũ rồi ra ngoài gặp Vương Hỉ. Vương Hỉ đang nâng một chiếc khăn lụa được gói cẩn thận, thấy Lý Ngư tới, ông liền mở ra từng tầng ra cho cậu xem. Bên trong là một đôi vòng bình an được làm tinh xảo với những tua rua bằng bạc.

Ban đầu Vương Hỉ nhận lấy lễ vật này cũng hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), ông đã cực kỳ thận trọng, lau sạch chiếc vòng nhiều lần, từ trong ra ngoài. Ông thậm chí còn giữ nó trong ngực khá lâu, sau khi xác nhận nó không có vấn đề gì mới dám tới tìm Lý Ngư.

Khi Lý Ngư thấy trên khăn có thêu một chữ “Lương” thì liền nghĩ, hóa ra là nàng!

Khó trách cậu cảm thấy phủ Định Bắc hầu nghe quen quen, đây chính là nhà mẹ vợ của cố Lục hoàng tử Mục Thiên Hiểu, thê tử của gã – Lương thị, đã từng được Lý Ngư cơ duyên xảo hợp giúp đỡ.

Hành vi bắt cóc thê tử của Mục Thiên Hiểu khiến cho Lương thị hoàn toàn chết tâm với trượng phu, cũng như mất đi thai nhi trong bụng. Lương thị vẫn luôn ở tại nhà mẹ đẻ phủ Định Bắc hầu. Khi Mục Thiên Hiểu và công chúa Lang Gia liên thủ, từ đầu đến cuối gã ta không hề nghĩ đến thê tử này của mình. Cũng may, sau này khi Hoàng đế xử lý thế lực của Lâu Lan, do phủ Định Bắc hầu đã cắt đứt quan hệ với Mục Thiên Hiểu nên không phải chịu liên lụy.

Khi Mục Thiên Hiểu còn sống, Lương thị không kịp hòa li với gã, Mục Thiên Hiểu vừa chết, Lương thị liền thành quả phụ, sống ẩn dật trong một thôn trang mang danh nghĩa phủ Định Bắc hầu, suốt ngày ở trong nhà không ra ngoài.

Khi nghe tin Thái Tử phi vừa mới sinh nữ nhi và đã sắp đến lễ đầy tháng, nàng vốn muốn mang theo một lễ vật để bày tỏ lòng biết ơn đối với Thái Tử phi.

Nhưng trên người nàng đang mặc áo tang, nàng không nên xuất hiện ở tiệc đầy tháng vì như vậy sẽ xúc phạm đến quý nhân, cho nên nàng chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn bằng cách này.

Hài tử của nàng cũng là nữ nhi nhưng vì nàng vô dụng nên đã không giữ được bé, nàng hy vọng đứa nhỏ của Thái tử phi có thể vĩnh viễn bình an.

Lý Ngư nhận lấy lễ vật của Lương thị. Khi ngẫm lại tình cảnh của Lương thị, cậu có chút đồng tình.

Lúc Mục Thiên Hiểu còn sống, gã căn bản không hề quan tâm đến Lương thị, lẽ nào sau khi chết gã còn muốn Lương thị trở thành góa phụ sao?

Luận về tuổi tác, Lý Ngư nghe nói Lương thị còn trẻ hơn cả cậu, lẽ nào nàng phải lãng phí những ngày tháng sau này chỉ để thủ tiết sao?

Lý Ngư là một người hiện đại từ trong xương, cậu cảm thấy việc thủ tiết thật mất đi nhân tính, liệu có cách nào giúp Lương thị hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của Mục Thiên Hiểu không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv