Sau khi làm xong sinh nhật cho Hoàng Yến Chi, Quân Hạo Kiện phải trở về quân đội, An An biết ba phải đi vừa không nó vừa thầm lấy làm vui vẻ. Cuối cùng thì không có ai có thể giành mẹ của cậu nữa rồi.
Quân Hạo Kiện nhìn liền biết thằng nhóc này đang duy nghĩ gì. Anh nói với Hoàng Yến Chi: “Lần này em đi cùng anh, để An An ở nhà với ông nội đi.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày. “Mẹ, đừng đi.” An An lên tiếng kháng nghị. Hoàng Yến Chi liền hiểu ra, người đàn ông này, trước khi đi còn không quên ức hiếp con trai.
“Ba đi đi.” Khi nghe Quân Hạo Kiện nói Hoàng Yến Chi đi cùng và để cậu ở lại nhà, chút cảm xúc không nỡ của An An lập tức biến mất, cậu nhóc hận không thể đuổi anh đi ngay.
Quân Hạo Kiện hừ lạnh, đồ vong ân bội nghĩa, uổng cho lúc nhóc con này mới sinh ra, anh đối xử tốt với nó như vậy, hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ vệ sinh, bây giờ nó lại đuổi anh đi. Anh vốn chỉ trêu chọc con, giây phút này lại thật sự muốn đưa cô đi.
“Yến Chi, lần này anh đi hơn một tháng cũng không thể trở về, em đi cùng anh nhé.” Quân Hạo Kiện nói, khóe mắt liếc qua thằng nhóc thối nào đó.
Thằng nhóc thối nào đó sốt ruột ôm chân mẹ mình: “Mẹ, không muốn, An An cũng muốn đi.” Muốn đi cùng đi, không được để cậu ở nhà, tuyệt đối không được!
Hoàng Yến Chi bật cười nhìn anh: “Đừng đùa con nữa, lát thằng bé mà khóc thật thì anh có dỗ không?”
Quân Hạo Kiện nhìn con trai bằng ánh mắt ghét bỏ: “Lớn rồi mà còn khóc, thật mất mặt.”
An An vốn cảm thấy ấm ức muốn khóc, nhưng nghe thấy lời ba nói, nước mắt rưng rưng, khóc không được, không khóc cũng không xong.
“Được rồi, mau đi thôi.” Hoàng Yến Chi ôm con trai giục Quân Hạo Kiện, anh kéo cô lại: “Anh đâu có đùa con, anh nghiêm túc mà, lần này em đi cùng anh đi.”
Hoàng Yến Chi thấy anh càng ngày càng lấn tới thì tức giận đẩy anh ra: “Anh mau đi đi.” Quân Hạo Kiện nhìn cô với ánh mắt ai oán: “Phụ nữ ấy mà, quả nhiên là giỏi thay đổi, nói cái gì anh là quan trọng nhất, tất cả đều là lừa bịp.”
Hoàng Yến Chi tặng cho anh vẻ mặt lạnh lùng. Cô ôm con trai xoay người vào nhà. Rầm một cái liền đóng cửa lại, còn chẳng thèm quay đầu lấy một cái. Quân Hạo Kiện sờ cằm, có phải anh lớn tuổi rồi nên sức quyến rũ giảm xuống rồi không, nếu không... sao vợ anh lại chẳng thèm quyến luyến anh vậy chứ?
Quân Hạo Kiện u oán lên xe, viên cảnh vệ phụ trách lái xe nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng vừa mới khôi phục lại của anh, cậu ta không dám nói nhiều, nhanh chóng lái xe đi. An An nhìn qua cửa sổ thấy xe ba dần khuất xa liền yên tâm, lại nhìn đống đồ chơi bày la liệt trên sàn nhà, lập tức thấy hứng thú chơi, vì thế liền bỏ mẹ lại mà chơi đồ chơi. Hoàng Yến Chi thấy mà dở khóc dở cười.
Hoàng Yến Chi định đi vào trong vườn hoa thì nhận được điện thoại của Trương Linh: “Yến Chi, ngày mai tớ muốn dẫn Quả Quả đi bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh, tớ nhớ An An cũng phải tiêm vắc xin đúng không. Cậu đi cùng không?”
Hoàng Yến Chi nhớ lại lịch tiêm vắc xin, đúng là tới ngày An An phải tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, suýt nữa cô đã quên mất: “Được, để tớ gọi điện thoại hẹn trước.”
“Không cần, tớ vừa gọi điện thoại rồi, An An và Quả Quả tiêm cùng một bác sĩ mà, hẹn trước một lần luôn.”
“Vậy được, sáng mai tớ đi đón cậu.”
“OK.”
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Yến Chi đào thằng nhóc nằm ì trong chăn ra. Suốt đường đi, An An đều mơ mơ màng màng. Đến bệnh viện, thấy cổng lớn bệnh viện, cậu nhóc hơi không vui, nắm ống quần cô không chịu đi,
“An An, không phải trên đường tới đây mẹ đã nói rồi sao, hôm nay phải tiêm thuốc, tiêm xong mẹ dẫn con đi mua kẹo ăn.”
An An vẫn không chịu đi, cậu không muốn tiêm, những bạn nhỏ khác bị bệnh mới phải tiêm, tại sao cậu phải tiêm. Hoàng Yến Chi ôm An An, cậu ghé lên vai mẹ, nhỏ giọng nài nỉ: “Mẹ, không tiêm được không? Đau lắm!”
Hoàng Yến Chi dịu dàng an ủi con trai: “Dù sao cũng phải tiêm, tiêm để phòng ngừa bệnh cho con. Nếu con bị bệnh thì con phải uống thuốc rất đắng rất đắng đó, còn phải tiêm thuốc liên tục mấy ngày. Con muốn chỉ tiêm một lần hôm nay hay muốn bị bệnh tiêm nhiều lần nào?”
“Tiêm hôm nay.” An An ấm ức nói, cậu không muốn uống thuốc rất đắng rất đắng kia. Hoàng Yến Chi xoa đầu con trai: “Ngoan.”
Trương Linh theo sau, nghe thấy lời của An An, thì không kìm được cười nói: “An An, tiêm không đau, em gái cũng tiêm mà, em gái chưa bao giờ khóc đấy.” Kể ra cũng lạ, từ nhỏ Quả Quả đã không sợ tiêm, ngoại trừ hai lần trước khóc thì sau này không thấy khóc nữa.
Quả Quả được Trương Linh ôm, tò mò nhìn xung quanh. Bé đã hai tuổi rồi, khuôn mặt bụ bẫm giống Trương Linh hồi nhỏ, cặp mắt cũng cực kỳ giống cô, còn lại thì giống hệt Vệ Huy như đúc cùng một khuôn. Hai năm qua, bé càng ngày càng giống Vệ Huy, Vệ Huy đi đâu cũng dẫn con gái theo, gặp người là khen con gái bảo bối của mình, ngay cả weibo cũng đầy ảnh chụp của con gái. Đương nhiên, không có một tấm ảnh nào là chụp chính diện, cho dù có cũng đã được xử lý cẩn thận, che mờ mặt. Trương Linh thì ngược lại, rất ít đăng ảnh con gái trên weibo của mình.
Mặc dù đã hẹn giờ trước, nhưng đến nơi rồi vẫn phải đợi, bởi vì phía trước bọn họ còn có mấy người đang đợi. Trương Linh và Hoàng Yến Chi dẫn con ngồi chờ bên ngoài, Trương Linh đeo kính râm và khẩu trang kín mít, vì vậy cũng không có ai nhận ra cô.
“An An, cháu sợ tiêm không?” Thấy dáng vẻ không vui vẻ của An An, Trương Linh muốn chọc cười cậu. An An ghé lên vai mẹ mình, im lặng không nói gì. Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt, nghĩ cũng phải, sáng sớm không ngủ đủ lại còn bị dẫn tới bệnh viện tiêm, tâm trạng của tiểu thiếu gia nhà họ Quân có thể tốt mới là lạ.
“An An sao vậy?” Trương Linh lấy làm lạ, dù trước đây An An có không thích tiêm thì cũng sẽ không giống như bây giờ.
“Sáng sớm bị tớ gọi dậy, tâm tình không tốt.” Hoàng Yến Chi từ tốn nói, An An có còn có tật xấu rất lớn đó là lúc dậy thì tâm trạng thường rất tệ, thậm chí trước đây còn cáu gắt, sau này bị cô nghiêm túc dạy bảo mấy lần mới thay đổi đôi chút, hiện tại thì khá khẩm nhất là không muốn nói chuyện. Trương Linh muốn vuốt ve khuôn mặt An An, lại bị cậu né tránh. Quả Quả gọi một tiếng “anh”, cậu nhóc cũng chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng cụp mắt khiển Quả Quả ấm ức chỉ đành đưa mắt nhìn Trương Linh.
Trương Linh chỉ cười, Quả Quả trượt xuống khỏi người cô, đi tới kéo tay An An, sau đó móc một viên kẹo sữa từ trong túi ra, kẹo này do lúc sáng Vệ Huy bỏ vào túi cho con gái. Trương Linh không cho con gái ăn kẹo, cho nên Vệ Huy cũng chỉ để có một viên.
“Anh, cho.” Quả Quả đưa viên kẹo duy nhất của mình cho An An.
An An nhìn Quả Quả, rồi lại nhìn viên kẹo, sau đó cầm viên kẹo, ra hiệu cho Hoàng Yến Chi buông cậu xuống. Hoàng Yến Chi đặt cậu xuống đất, cậu xoay qua xoay lại viên kẹo tìm chỗ bóc vỏ, sau đó nhét kẹo vào trong miệng Quả Quả. Hoàng Yến Chi và Trương Linh thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười.
“Cám ơn anh.” Quả Quả cười tủm tỉm, An An cũng cười theo.
Chỉ lát sau đã đến lượt Quả Quả và An An. Lúc tiêm, nước mắt An An rưng rưng quanh hốc mắt, nhưng lại không gào khóc như trước đây. Lúc đi ra, cậu nhóc còn tranh thủ khoe với Hoàng Yến Chi: “Mẹ, con không khóc.”
Hoàng Yến Chi hôn nhẹ lên khuôn mặt của con trai: “Ừ, con giỏi lắm, An An nhà ta là một người đàn ông rồi.”
An An liền nở nụ cười tươi.
****************
Một tuần sau.
Sáng sớm, Hoàng Yến Chi vừa mở mắt liền nhận được điện thoại của Quân Hạo Kiện: “Yến Chi, em dậy chưa?”
“Mới dậy, làm sao vậy?”
“Hôm nay em có đến bệnh viện không? Nếu có thì đi cùng dì Triệu nhé.”
Hoàng Yến Chi khó hiểu: “Tại sao em phải đến bệnh viện?” Cô không bị bệnh mà.
“Đã quá hai mươi ngày rồi.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi bất giác hiểu ra lời của anh, cô tính nhẩm thời gian, đúng là có thể kiểm tra: “Em có mua que thử thai, để lát nữa em thử.”
“Được, có kết quả thì nói với anh.” Trong giọng nói của Quân Hạo Kiện có sự căng thẳng mà ngay chính anh cũng không nhận ra. Hoàng Yến Chi lại nghe ra, cô cười, người đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo này...
Cô xuống giường đi vào nhà vệ sinh, không lâu sau, cô nhìn một vạch màu hồng trên que thử, không khỏi thất vọng, thiên thời địa lợi nhân hòa, điều kiện tốt như vậy mà lại không có thai. Cô có dự cảm, nếu lần này không mang thai, thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới anh sẽ không đồng ý cho cô sinh con.
Quân Hạo Kiện vẫn đang chờ tin của cô, mặc dù không có thai, nhưng cô vẫn phải nói kết quả với anh: “Que thử thai không hoàn toàn chính xác, bây giờ còn sớm, em đi bệnh viện kiểm tra xem, có khi là thai còn ít ngày nên kiểm tra bằng que thử không ra thì sao?” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi nghĩ cũng đúng: “Được, em sẽ đi bệnh viện.”
Bệnh viện lớn ở Thủ đô.
“Cô Quân, cô không có thai, có điều thể trạng cô rất tốt, tỉ lệ có thai rất cao.” Bác sĩ vừa cười vừa nói.
Hoàng Yến Chi thật sự thất vọng, cô cười khổ nhìn kết quả kiểm tra, sau đó ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Quân Hạo Kiện nghe được kết quả cuối cùng, không biết là vui hay thất vọng, vẻ mặt rất phức tạp: “Không sao, lần này không có thai chứng tỏ duyên phận giữa chúng ta và con còn chưa tới, đến khi duyên phận tới rồi thì tự nhiên sẽ có con thôi. Hơn nữa, giờ An An còn nhỏ, đợi An An lên tiểu học rồi sinh cũng không muộn.”
Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Hạo Kiện, ba năm nữa An An mới lên tiểu học, khi đó em đã ba mươi tuổi rồi.”
“Vậy chúng ta không sinh nữa, có mình An An là đủ rồi, mang thai khổ cực như vậy, anh không nỡ để em vất vả.”
Hoàng Yến Chi cười khẽ: “Hạo Kiện, anh muốn đổi ý phải không? Anh đã đồng ý chúng ta sinh phải hai đứa mà.”
“Khụ khụ.” Quân Hạo Kiện ho khan mấy tiếng: “Yến Chi, chúng ta vẫn nên bàn bạc thêm đi.”
“Quân Hạo Kiện, lần sau về anh ngoan ngoãn ngủ phòng sách cho em, không cho phép anh leo lên giường em, nếu không... Hừ!” Hoàng Yến Chi hừ lạnh, dứt khoát cúp điện thoại.
Quân Hạo Kiện nhìn điện thoại bị ngắt, sờ mũi, hình như anh chọc Vợ giận rồi.
Đúng là Hoàng Yến Chi hơi tức giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, người đàn ông này cái gì cũng tốt, chẳng qua là quá lo lắng về cô, chỉ chút chuyện nhỏ đã thần hồn nát thần tính. Vì chuyện sinh đứa thứ hai mà bọn họ đã bàn bạc không biết bao nhiêu lần, anh luôn tìm được lý do để từ chối. Cô ngẫm nghĩ, trong lòng đã có quyết định. Nếu anh không muốn thỏa hiệp thì thôi không cần phải thỏa hiệp, cô không tin không trị được anh.
“Yến Chi, sáng sớm cháu đi đâu vậy?” Quân lão gia thấy cháu dâu đã về, cười hỏi.
“Sáng nay phòng tranh có tí việc, cháu đến đó một chuyến. Ông nội, ông ăn sáng chưa?”
“Ông ăn rồi. Hôm nay nhà cô cháu tới chơi, ông bảo Tiểu Triệu đi mua thêm thức ăn, cháu có muốn ăn gì không?”
“Cháu ăn gì cũng được. Cố Hiên từ bộ đội về hả ông?” Hơn nửa năm trước, Cố Hiên được chọn vào bộ đội đặc chủng, đã mấy tháng chưa về.
“Nghe cô cháu nói mới về đêm qua, hôm nay đến đây ăn cơm” Biết tin cả nhà con gái đến thăm, Quân lão gia rất vui.
“Chị dâu, hơn nửa năm không gặp, chị có nhớ em không?” Khi gặp Hoàng Yến Chi, Cố Hiên vẫn thể hiện dáng vẻ không đứng đắn như trước. Cô lạnh nhạt nói: “Đợi anh cả cậu trở lại hãy hỏi câu này.”
Cố Hiên rụt cổ, quên đi, cậu ta thấy không có Quân Hạo Kiện ở đây mới dám “càn rỡ” như thế. Trước đây cậu ta đã sợ ông anh này rồi, sau khi vào quân đội cậu ta càng sợ hơn, như chuột thấy mèo vậy.
“An An, cháu còn nhớ chú không?” Cố Hiên quay đầu bế An An, An An nhìn cậu ta với vẻ ghét bỏ: “Không nhớ.”
Cố Hiên giả vờ buồn bã: “Chú cứ nhớ cháu mãi, tại sao cháu không nhớ chú chứ?”
An An không quen nhìn người khác buồn, vỗ vỗ vai Cố Hiên như đang an ủi: “Chú đừng khóc.”
Cố Hiên: “...” Cậu ta khóc lúc nào chứ?
Sau khi ăn cơm xong, Cố Hiên kéo Hoàng Yến Chi ra vườn hoa: “Chị dâu, đánh một trận đi!”
Vẽ mặt Hoàng Yến Chi hờ hững. Mấy năm nay, chỉ cần cuối tuần rảnh rỗi, cô đều đến phòng tập đấm bốc, phòng bắn súng tự huấn luyện, cho nên thân thủ của cô không hề giảm sút. Mỗi lần Cố Hiên từ quân đội về nhà, cậu ta đều hẹn cô đáng một trận, lần nào cũng thua. Có điều, cậy ta vô cùng bền bỉ, có thể nói là thua nhiều lần nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, càng đánh càng hăng, vì vậy cô cũng bằng lòng luyện với cậu ta.
Hoàng Yến Chi vén tay áo, mắt Cố Hiên sáng lên, bày tư thế tấn công trước, hai người chị một đấm em một đá, đánh vui quên trời quên đất, nhưng chẳng mấy chốc, Cố Hiên đã bị cô gạt một chân ngã ra đất, cậu ta bật dậy, tiếp tục tấn công.
“Rầm”, một cú ném qua vai, Cố Hiên lần nữa tiếp xúc thân mật với đất mẹ. “Rầm” lần thứ ba, lần thứ tư, đến lần thứ chín, Hoàng Yến Chi đặt một chân lên ngực Cố Hiên, cúi đầu nhìn cậu ta đang thở hổn hển: “Còn đánh nữa không?”
Cố Hiên đã không còn sức lực, cậu ta lắc đầu: “Chị dâu, em tiến bộ hơn lần trước rồi đấy.” Lần trước cậu ta bị ném có bảy lần đã không chịu nổi nữa, lần này tốt xấu gì cũng tăng thêm hai lần. Hoàng Yến Chi đứng dậy, so với Cố Hiên nhếch nhác nằm trên đất, trên người cô khá sạch sẽ: “Sao cậu không nghĩ là tôi thụt lùi chứ?”
“Làm sao có thể, chị là chị dâu của em mà.” Cố Hiên nói, trong nhận thức của cậu, Hoàng Yến Chi chính là người hoàn mỹ nhất.
Cô đành phải câm nín với sự sùng bái mù quáng của Cố Hiên: “Cậu tiến bộ rất lớn về cận chiến, nhưng cần phải rèn luyện nhiều hơn, nhất là lực chân của cậu, phải tăng cường huấn luyện...” Hoàng Yến Chi nghiêm mặt chỉ ra khuyết điểm của Cố Hiên, cậu ta ghi nhớ từng điều một.
“Mẹ giỏi quá.” An An đứng bên nhìn một lúc lâu, cậu vỗ tay cổ vũ cho mẹ, sau đó nhìn thoáng Cố Hiên với ánh mắt ghét bỏ: “Chú không giỏi.”
Cố Hiên: “...” Không phải chú không giỏi, mà là mẹ cháu quá giỏi có được không. Nếu chú có thể đánh thắng mẹ cháu, thì đó chính là kỳ tích.
****************
Vài ngày sau.
Hoàng Yến Chi dẫn An An ra nước ngoại để thăm Cẩn Mai. Đi cùng cô là Hely và Daniel, Daniel vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép nên hai người họ định đi chơi luôn.
Đây là lần đầu tiên An An ra nước ngoài, cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay. Trên đường, cậu nhóc đều trong trạng thái phấn khởi. Kết quả, vừa đến khách sạn, cậu đã ngủ luôn.
“Hai người ra ngoài chơi trước đi, tớ ở đây với An An.” Hoàng Yến Chi nói với Hely và Daniel.
Hely và Daniel gật đầu, lần này bọn họ đến đây du lịch mà. Sáng hôm sau Hoàng Yến Chi mới đi thăm Cẩn Mai.
Hai năm qua, Cẩn Mai và Aldan vẫn định cư ở thành phố Sydney, chưa từng về nước.
Bọn họ không liên lạc nhiều, thỉnh thoảng Cẩn Mai sẽ gọi điện thoại hoặc gửi bưu kiện cho cô.
“Yến Chi, cô đến rồi à, mau vào đi.” Aldan rất vui khi nhìn thấy Hoàng Yến Chi, đang định ôm cô một cái thì bị An An ngăn cản, An An ôm chân mẹ công khai chủ quyền của mình, Hoàng Yến Chi cười xin lỗi.
Đôi khi, tính An An cực kỳ giống Quân Hạo Kiện, tính chiếm hữu rất mạnh, rất không thích người khác ôm mẹ mình. Aldan không bận tâm, cúi xuống: “Cháu là An An à? Chú là Aldan, khi cháu còn bé chú từng bế cháu đấy.” Chỉ cần không ôm mẹ mình, An An luôn là đứa bé không sợ người lạ. Cậu buông chân mẹ ra, nhìn về phía Aldan, ánh mắt ngây thơ: “Chú biết cháu ạ?”