“Đương nhiên, chú là bạn tốt của ba mẹ cháu, tất nhiên biết cháu rồi. Nếu không thì lần này mẹ cháu sẽ không dẫn cháu đến nhà chú chơi, đúng không?”
An An nhìn căn nhà phía sau: “Căn nhà lớn này là nhà của chú sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhà chú to hơn cả nhà cháu.” An An nói.
Aldan khẽ cười, bế An An lên: “Bên trong lớn hơn nữa, còn có một bãi cỏ rất rộng, cháu có thể chơi đá bóng trên đó.”
An An nghe vậy, ánh mắt sáng rực: “Sao chú biết cháu thích chơi đá bóng?”
“Mẹ cháu nói cho chú biết, chú và mẹ cháu là bạn tốt mà.” Aldan ôm An An đi càng lúc càng xa, Hoàng Yến Chi đi về hướng khác, Cẩn Mai đang ở đó, Aldan vừa nói cho cô biết.
Cẩn Mai đang cắt tỉa cành hoa, từ góc độ của Hoàng Yến Chi chỉ có thể nhìn thấy được gò má của cô. So với hai năm trước, hình như cô gầy hơn một chút, đường nét khuôn mặt rõ nét hơn. Cô chăm chú cắt tỉa cành hoa, không nhận ra có người đang đến gần.
Hôm qua Hoàng Yến Chi nói với Aldan cô đã đến đây, đồng thời dặn dò Aldan đừng nói cho Cẩn Mai biết, cho nên Cẩn Mai không biết Hoàng Yến Chi đã tới.
Cảm nhận được có người đến gần, Cẩn Mai quay lại thì thấy Hoàng Yến Chi đứng cách đó khoảng một mét. Cô rất bất ngờ: “Chị.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Ừ, là chị, thấy chị ngạc nhiên lắm hả?”
Cẩn Mai đặt cây kéo sang một bên, từ từ đi về phía cô, muốn ôm cô, lại không biết nghĩ tới điều gì mà buông tay xuống. Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe lên, chủ động bước lên ôm cô ấy. Cảm nhận được cơ thể cô ấy cứng ngắc trong nháy mắt, cô thầm thở dài, dịu giọng, nói: “Tiểu Mai, hai năm qua có khỏe không?”
Mũi Cẩn Mai cay cay, chầm chậm đặt tay lên lưng Hoàng Yến Chi: “Em rất khỏe.” Tất nhiên Hoàng Yến Chi có thể nhìn ra Cẩn Mai không khỏe. Nếu cô ấy thật sự khỏe thì sẽ không có bộ dạng như bây giờ.
Hoàng Yến Chi buông cô ra, ngắm kỹ cô, giọng nói đầy yêu thương: “Gầy đi nhiều, Aldan ngược đãi em à?”
Khóe môi Cẩn Mai hơi nhếch lên: “Đâu có, anh ấy tốt với em lắm.”
Hoàng Yến Chi kéo Cẩn Mai ngồi xuống, quản gia mang trà và bánh ngọt cho hai người: “Chị, sao chị lại đến đây, em không nghe chị nói gì cả.”
“Hai năm nay không qua thăm em nên chị muốn cho em bất ngờ, lần này An An cũng tới.” Hoàng Yến Chi dịu dàng nói.
Cẩn Mai nhướng mày: “Em rất khỏe, chị không cần lo cho em.”
Hoàng Yến Chi biết Cẩn Mai có khỏe hay không, loại virus hai năm trước suýt khiến hai người họ mất mạng, cũng làm Cẩn Mai khôi phục trí nhớ rồi bị trầm cảm nghiêm trọng. Aldan ở cạnh cô ấy một thời gian rất dài, phối hợp trị liệu và dùng thuốc. Hơn một năm sau, bệnh tình của Cẩn Mai mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Trong quá trình này, mấy lần cô tìm cách chết, đều bị Aldan phát hiện kịp thời. Sau đó, Aldan đã kể lại cho cô nghe chuyện Hoàng Yến Chi ba lần bốn lượt mạo hiểm cứu cô, thậm chí vì vậy mà bị lây virus, suýt mất mạng. Hoàng Yến Chi vốn không muốn cho cô biết chuyện này, sợ cô thêm gánh nặng.
Lần đó Cẩn Mai khổ rất dữ dội, từ đó về sau cô không còn suy nghĩ muốn tìm cái chết nữa, bắt đầu phối hợp điều trị với Aldan.
“Tiểu Mai, em sống ở thành phố Sydney đã quen chưa?”
Cẩn Mai gật đầu: “Ở đây rất tốt, rất bình yên, không có ai làm phiền em, em rất thích. Chị, chị vừa nói An An cũng tới ạ, bé đâu rồi?”
“Aldan dẫn An An đi thăm quan trang viên rồi, thằng bé rất tò mò với nơi này.” Hoàng Yến Chi vừa cười vừa nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Chị, em muốn gặp An An.” Cẩn Mai nói.
Hoàng Yến Chi đứng dậy, cùng Cẩn Mai đi tìm Aldan. Cô có thể cảm nhận được Cẩn Mai rất hài lòng về cuộc sống hiện tại. Aldan đang chơi đá bóng với An An trên sân cỏ. Nhà họ Quân không có sân cỏ rộng để cậu chơi đùa, lần này xem như thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ của cậu rồi. An An chạy nhảy, đầu đỗ đầy mồ hôi, từ xa hồ đã nghe thấy tiếng cười của cậu nhóc.
“Chị, An An lớn hơn nhiều rồi, đẹp trai hơn trong hình.” Cẩn Mai nói với ánh mắt với vẻ ao ước, trẻ con vô tư vô lo luôn khiến con người ta ngưỡng mộ nhất.
“Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật, An An cũng đã ba tuổi rồi.”
“Vâng, tất cả mọi người đều tiến về phía trước.” Chỉ có cô là dừng tại chỗ, làm thế nào cũng không chịu bước ra khỏi lồng giam của bản thân.
An An thấy mẹ nên chạy tới: “Mẹ!” Cậu nhìn thoáng qua Cẩn Mai đứng cạnh Hoàng Yến Chi: “Em chào chị.”
Trong mắt Cẩn Mai hiện lên nét cười: “Chào An An. Có điều, cháu không thể gọi dì là chị, phải gọi là dì.”
“Cháu chào dì.” An An vâng lời.
Cẩn Mai xoa đầu An An, cậu nhóc không tránh, còn vẫy tay bảo cô ngồi xổm xuống. Cẩn Mai tò mò làm theo, cậu nhóc hôn lên mặt cô một cái. Mặt Aldan hơi đổi sắc, rất sợ Cẩn Mai đột ngột nổi giận, bởi vì cô không thích có tiếp xúc thân thể với người khác.
Ngoại trừ hơi hơi ngẩn người, Cẩn Mai không có bất cứ hành động quá khích nào. Aldan thầm thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Yến Chi không chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của Aldan. Cô nhìn Cẩn Mai, trong ánh mắt là nụ cười dịu dàng.
“Dì xinh đẹp, cháu thích dì.” An An cười híp mắt, nói.
Lòng Cẩn Mai khẽ run lên, ý cười trong mắt dần tươi hơn. Cô nhẹ nhàng ôm An An vào trong lòng: “Dì cũng rất thích cháu.”
Aldan không ngờ Cẩn Mai lại đối xử với An An đặc biệt như vậy. Trước kia có trẻ con hàng xóm sang đây chơi, cô không có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với bọn trẻ, dù anh có bảo cô thử cô cũng không bằng lòng.
“Chị, em có thể chơi cùng An An một lát không?” Cẩn Mai hỏi ý kiến của Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu, sau đó cô cùng Aldan đi qua một bên, hỏi thăm tình hình cụ thể của Cẩn Mai.
“Tình hình của cô ấy đang chuyển biến tốt, nhưng cũng có thể nói là đang nghiêm trọng hơn.” Câu nói đầu tiên của Aldan khiến lòng cô chùng xuống: “Aldan, vậy là sao?”
“Suy nghĩ muốn chết trong đầu cô ấy ngày càng yếu dần, nhưng lòng cô ấy ngày càng khép lại. Cô ấy không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Trước khi cô đến, ngay cả quản gia, cô ấy cũng gần như không trò chuyện, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nói với tôi đôi ba câu, phần lớn thời gian cô ấy chỉ muốn ở một mình.”
“Không phải anh nói bệnh tình của Tiểu Mai đang chuyển biến tốt đẹp sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Đúng vậy, bệnh trầm cảm đang chuyển biến tốt đẹp. Nhưng Yến Chi à, tôi không gỡ được nút thắt trong lòng cô ấy, có lẽ vì chúng tôi là người yêu, cho nên cô ấy càng không muốn đối mặt với tôi, tôi không thể tiến hành tất cả trị liệu tâm lý với cô ấy. Hai ngày trước, tôi đã gọi điện thoại cho một người bạn của mình, hy vọng cô ấy có thể tới giúp tôi. Tôi nghĩ nếu đổi thành người khác thì biết đâu Tiểu Mai sẽ bằng lòng hơn.”
Hoàng Yến Chi chỉ nghĩ rằng Cẩn Mai đã đỡ hơn nhiều, không ngờ tình hình thật sự lại là như vậy: “Phương pháp này của anh có tác dụng không?” Hoàng Yến Chi hỏi, Cẩn Mai không muốn tiếp xúc với người xa lạ, vậy cô có đồng ý tiếp nhận trị liệu của bác sĩ khác không?
“Tôi không biết có tác dụng không, nhưng cũng phải thử xem. Yến Chi, tôi không thể trơ mắt nhìn Tiểu Mai sống trong đau khổ như vậy được. Thỉnh thoảng vào nửa đêm, lúc tôi thức dậy đi kiểm tra tình hình của cô ấy, tôi đều nghe tiếng khóc kìm nén của cô ấy.” Giọng Aldan ngập tràn bi thương. Hơn hai năm rồi, Cẩn Mai vẫn không thoát khỏi bóng ma năm đó, anh đã dùng hết cách có thể, nhưng tất cả đều không có hiệu quả gì.
Hoàng Yến Chi có thể hiểu được nỗi khổ của Cẩn Mai, cũng hiểu được nỗi khổ của Aldan. Hồi lâu, cô vẫn không lên tiếng.
Ở góc độ của họ, có thể trông thấy cảnh Cẩn Mai và An An ở bên nhau. Trên mặt Cẩn Mai có nét cười hiếm thấy. Chơi cùng An An, cô giống như một đứa trẻ hồn nhiên.
“Yến Chi, có thể mời cô và An An ở lại đây một thời gian ngắn không? Đã lâu rồi tôi chưa từng thấy Tiểu Mai vui vẻ thế này.”
Hoàng Yến Chi không có cách nào từ chối lời mời này: “Được.”
Vậy là Hoàng Yến Chi và An An ở lại chơi với Cẩn Mai đúng một tuần lễ. Sau khi về nước, Hoàng Yến Chi phát hiện Quân Hạo Kiện đã về nhà.
Quân Hạo Kiện về từ hôm qua, về đến nhà mới biết vợ mình đã ra nước ngoài du lịch. Anh định gọi điện cho cô, nhưng lại nhớ ra chuyện cô đang giận dỗi nên không dám gọi, bèn nói bóng nói gió nhờ Quân lão gia gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi, giục cô mau trở về.
Ông cụ đích thân gọi điện thoại, tất nhiên Hoàng Yến Chi sẽ về, thế là cô đặt vé máy bay trở về.
Cẩn Mai biết An An và Hoàng Yến Chi sắp về nước thì rất luyến tiếc. Cô ôm Cẩn Mai: “Nhớ An An thì về thủ đô tìm chị.”
Cẩn Mai gật đầu: “Chị, em sẽ cố gắng phối hợp điều trị. Chờ em khỏe hẳn, em sẽ đi thăm chị và An An.”
“Được.”
“Dì xinh đẹp, cháu sẽ nhớ dì lắm.” An An nói xen vào.
Cẩn Mai ngồi xổm xuống, chủ động ôm An An, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu: “Cảm ơn An An, dì cũng sẽ nhớ cháu.”
Cẩn Mai và Aldan tự đưa mẹ con Hoàng Yến Chi ra sân bay, nhìn bọn họ qua cửa kiểm tra an ninh cho đến khi không thấy nữa mới lưu luyến dời mắt. . Kiếm Hiệp Hay
“Nếu em không nỡ thì mai chúng ta mua vé máy bay về nhé.” Aldan dịu dàng nói.
Cẩn Mai lắc đầu: “Aldan, từ hôm nay trở đi, em sẽ phối hợp điều trị với anh, anh mời vị bác sĩ kia tới đi.”
Ánh mắt Aldan sáng lên, Cẩn Mai sẵn lòng tích cực chủ động phối hợp trị liệu, đây là tin tức tốt nhất đối với anh.
Nhìn vẻ vui mừng của Aldan, trong lòng Cẩn Mai xót xa. Cô biết mình tùy hứng, không đủ kiên cường, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, dù là như vậy nhưng cô vẫn có một người luôn bên cô từ đầu đến giờ, không rời xa, không vứt bỏ. Hoàng Yến Chi nói đúng, cô vẫn còn may mắn hơn một số người rất nhiều.
Cẩn Mai chủ động nắm tay Aldan: “Aldan, em xin lỗi.”
Aldan ngẩn người nhìn bàn tay của mình được Cẩn Mai nắm, lại nghe thấy lời cô nói, trong lòng xúc động khó nói nên lời. Anh bước lên, nhẹ nhàng ôm cô, cơ thể cô cứng đờ, nhưng rồi cũng từ từ thả lỏng.
Aldan có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Cẩn Mai, nụ cười bên môi anh dần tươi hơn: “Tiểu Mai, cô gái của anh, chào mừng em trở về.”
Cẩn Mai nở nụ cười, khóe mắt lại rơi lệ.
Biết Hoàng Yến Chi về, Quân Hạo Kiện tự mình ra sân bay đón. Còn Hoàng Yến Chi thì không ngờ người đón mình ở sân bay lại là anh.
Lúc Hoàng Yến Chi nhìn thấy Quân Hạo Kiện, vẻ mặt cô lạnh nhạt, không có biểu cảm gì đặc biệt. Anh biết cô vẫn còn giận chuyện lần trước, bèn mỉm cười nói: “Vợ, anh đến đón em về nhà”
Nghe xong, Hoàng Yến Chi chỉ gật đầu, nắm tay An An đi ra ngoài, Quân Hạo Kiện theo sau. Daniel và Hely đến sân bay rồi bay thẳng đi nơi khác, nói rằng muốn đi chơi thêm vài ngày.
“Ba, lần này con theo mẹ ra ngoài chơi, ở đó có một bãi cỏ rất rộng rãi, rất đẹp, có thể đá bóng trên đấy.” An An kể cho Quân Hạo Kiện nghe chuyện ở nước ngoài. Anh lắng nghe, trả lời vài câu, thỉnh thoảng nhìn sang cô.
Hoàng Yến Chi nói: “Tập trung lái xe.”.
Buổi tối, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, lúc anh từ phòng tắm đi ra, cô đã tắm xong, nằm trên giường nhắm mắt lại, hình như đang ngủ. Anh đi tới bên kia giường, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm cô từ phía sau, khẽ hỏi: “Vợ, còn đang giận à?”
Nhưng Hoàng Yến Chi không nói gì.
Quân Hạo Kiện tiếp tục nhỏ nhẹ: “Anh biết em muốn có con gái, anh cũng thích con gái. Nhưng Yến Chi, anh không muốn để em mạo hiểm, anh sợ.” Lúc cô sinh An An đã để lại bóng ma quá lớn cho Quân Hạo Kiện, anh không muốn phải trải qua một lần nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Sao cô không biết anh lo lắng cái gì? Cô xoay người, đối diện với anh: “Hạo Kiện, lần đó là ngoài ý muốn.” Nếu không phải Diệp Dung đụng tay chân thì chắc chắn cô sẽ không bị khó sinh.
“Yến Chi, anh biết, nhưng anh vẫn sợ.” Không ai có thể cảm nhận được sự bất lực của anh khi đó. Anh sợ hãi hơn cả lúc tính mạng của mình trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhưng chỉ cần nghĩ lại, thì cảm giác lúc ấy vẫn hiện lên rõ mồn một trong lòng anh. Trong mắt anh không hề che giấu nỗi sợ hãi, Hoàng Yến Chi nhìn thấy rõ ràng, cô thầm thở dài một hơi, người đàn ông này yêu thương cô thế này, không biết là may mắn của cô hay là bất hạnh của anh.
Hoàng Yến Chi không nỡ giận anh nữa, chỉ còn lại vẻ đau lòng. Vì vậy, cô chủ động ôm eo anh, vùi cả người vào ngực anh: “Được rồi, chuyện này nói sau đi.”
Bây giờ Quân Hạo Kiện còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cô sẽ không miễn cưỡng anh. Trong lòng anh cũng biết điều này, cho nên lúc cô sắp ngủ, anh đột nhiên nói: “Yến Chi, em cho anh thêm chút thời gian, chờ anh chuẩn bị tốt, anh nhất định sẽ cùng em sinh một bé gái xinh đẹp.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Hạo Kiện, thả lỏng đi.” Cô nhắm mắt, an tâm thiếp đi trong vòng tay anh. Quả nhiên, chỉ khi ở nơi này, cô mới có thể thả lỏng toàn thân mà ngủ ngon. Quân Hạo Kiện nhìn dáng vẻ an lành khi ngủ của cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh thầm cười nhạo mình nhát gan, anh lúc này đúng là chim sợ cành cong.
- ---------------
Ngày dự sinh của Bùi Ninh Hân là tuần sau, cho nên cô sẽ vào bệnh viện ở bốn ngày trước ngày dự kiến sinh.
Trước ngày dự sinh một này, cô đột nhiên chuyển dạ. Đứa bé này là một đứa bé biết thương mẹ, Bùi Ninh Hân cảm thấy đau bụng không bao lâu thì miệng tử cung nhanh chóng mở ra, sau đó cô lập tức được đưa vào phòng sinh. So với Hoàng Yến Chi và Trương Linh thì Bùi Ninh Hân sinh rất thuận lợi, không bao lâu đã sinh được một bé trai, nặng hơn ba cân, là một cậu bé mập mạp thật sự.
Bạn thân sinh con, Hoàng Yến Chi và Trương Linh đương nhiên phải đến thăm.
Trong bệnh viện, Trương Linh nhìn con trai của Bùi Ninh Hân, cười tươi: “Yến Chi, lông mi của nhóc này thật dài, cậu nhìn xem. Lớn lên, chắc chắn mấy cô thiếu nữ sẽ chết mê đôi mắt này mất thôi.”
Hoàng Yến Chi nhìn cậu nhóc, bé đang nhắm mắt ngủ, lông mi dài và rậm, giống như một chiếc quạt nhỏ, tạo một cái bóng nhỏ trên mặt bé. Lông mi An An đã rất đẹp rồi, lông mi cậu nhóc này còn đẹp hơn cả An An. Trương Linh nhìn thấy mà trái tim tan chảy. Cô nàng rất thích những đứa bé có lông mi dài. Lông mi của Quả Quả cũng rất dài, nhưng tiếc là vẫn ngắn và thưa hơn An An và nhóc con này.
Bùi Ninh Hân sinh mổ, vết mổ trên người cô đã bắt đầu đau. Mấy ngày nay, Lý Tu Kiệt luôn túc trực trong bệnh viện, hoàn toàn không đi làm, thậm chí còn đích thân thay quần áo cho Bùi Ninh Hân. Vì chọn sinh mổ, nên thời gian Bùi Ninh Hân hồi phục và nằm viện cũng lâu hơn Hoàng Yến Chi và Trương Linh nhiều.