Hely nhìn người che trước mặt mình, nỗi hoài nghi trong mắt càng sâu. Rốt cuộc Daniel đã đoán được cô là ai hay chưa? Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô cảm thấy dường như anh đã biết rồi, nhưng đến lúc này, cô lại không dám khẳng định. Nếu Daniel thật sự đoán được, thì anh phải biết bản lĩnh của cô chứ, cả đám công tử này gộp lại cũng chẳng làm gì được cô, anh không cần phải ngăn trước mặt cô, càng không cần bảo cô chạy. Thấy đám người muốn nhào lên, Daniel thuận tay cầm chai rượu trên bàn đập vỡ rồi cầm ở trong tay: “Ai dám bước lên?”
Những người đó nhìn thoáng qua chai rượu đầy mảnh nhọn, người đàn ông ở giữa cười ha ha: “Ngu ngốc, đánh!” Một đám người lao vọt lên toan đánh.
Daniel đang định liều mạng thì bỗng bị đẩy ra: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Sau đó, một bóng dáng nhỏ nhắn xông ra, bên tai liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong chớp mắt, đám lưu manh vây quanh bọn họ đã nằm rạp trên mặt đất liên tục rên rỉ, chỉ còn duy nhất người đàn ông đứng ở giữa. Hely lạnh lùng nhìn hắn: “Bây giờ chỉ còn lại mày thôi.” Hai chân hắn ta run rẩy, nuốt nước bọt, vốn tưởng rằng là cô gái này chỉ là một cô gái nóng bỏng yếu ớt, không ngờ là một con rồng cái bạo lực: “Cô... cô muốn làm gì?” Hắn vòng hai tay ôm ngực, bộ dạng như Hely là ác bá cưỡng ép gái nhà lành vậy.
Hely sầm mặt, cười tàn nhẫn: “Mày nói xem?”
Trong lòng hắn ta run rẩy, lúc này hắn không còn cảm thấy cô gái này đẹp nghiêng nước nghiêng thành nữa mà chỉ cảm thấy cô như tới từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy hắn. Rõ ràng trong lòng hắn đã sợ muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn đánh bạo nói: “Tôi cho cô biết, cha tôi là Chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Uy Viễn, nếu cô đắc tội tôi, cô đừng mơ còn sống yên ổn được ở cái đất thủ đồ này.”
Hely nghiêng đầu: “Khoa học kỹ thuật Uy Viễn là cái quái gì?”
Người đàn ông nọ suýt nữa thì phun ra máu, trong đám người vây xem có người không nhịn được cười vang, hắn ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, hung ác trợn mắt hét lên với những người xung quanh: “Cười cái gì mà cười, lũ vô văn hóa!”
Chỉ một câu này thôi đã đắc tội với rất nhiều người, lúc đầu mọi người chỉ xem trò vui, thấy việc không liên quan đến mình, nhưng bây giờ vẻ mặt ai nấy đều trở nên rất khó coi: “Ha ha, hay cho một cái Khoa học kỹ thuật Uy Viễn, ồ.. tôi nhớ ra rồi, cũng chỉ là công ty của nhà giàu mới nổi, còn chưa lên được sàn mà đã đắc ý như vậy, đến lúc lên sàn rồi, chẳng phải là cả thủ đô đều không chứa nổi anh à?” Người lên tiếng là một người phụ nữ, xem ra cô ta cũng biết đôi chút về Khoa học kỹ thuật Uy Viễn. Theo lời cô ta thì cái công ty Khoa học kỹ thuật Uy Viễn cũng chỉ là một công ty bình thường, không danh không tiếng.
Gã đàn ông nọ tức đến đỏ mặt, hắn đang định mở miệng chửi thì trên bụng liền hứng trong một cú đấm của Hely. Hắn đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ôm bụng khom người xuống, Hely từ từ bước lên nâng cằm hắn, để hắn mắt đối mặt với cô: “Không để tôi được sống yên ổn ở thủ đô, hửm?”
“Tao... Tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Gã cắn răng nói, rõ ràng là đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn còn mạnh miệng.
“Ồ, tôi sợ quá đi mất!” Hely nói với vẻ khoa trương, trên mặt không có chút sợ hãi nào, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt chế giễu: “Mày có bản lĩnh thì làm đi xem nào, bà đây ở thủ đô chờ mày.”
Sắc mặt gã ta tái xanh, mở to mắt trừng Hely: “Tao nhớ kỹ mày rồi.” Trong lòng thầm nghĩ, đợi đến lúc trở về nhất định phải tìm người dạy dỗ con ả này.
Hely bĩu môi, dùng sức bóp cằm hắn khiến hắn đau điếng tới mức rơi nước mắt: “Bản lĩnh thì chỉ có tí này thôi mà cũng học đòi nạt nộ người khác, mày xem phim Hong Kong nhiều quá rồi nên cho rằng mình là cha mẹ thiên hạ phải không?”
Sự việc hỗn loạn ở đây khiến quản lý Mị Sắc phải chú ý, trùng hợp là hôm nay Vệ Huy sang đây xem sổ sách, nghe phục vụ nói, anh liền đi theo quản lý tới. Vệ Huy là ông chủ Mị Sắc, lại là Tổng Giám đốc tập đoàn Vệ Thị, ở đây ai cũng biết anh. Thấy anh tới, mọi người nhao nhao nhường đường cho anh.
“Xảy ra chuyện gì? Ai dám gây chuyện ở địa bàn của tôi?” Vệ Huy còn chưa đi tới đã lên tiếng. Sau khi thấy Daniel, anh hơi ngẩn người, rồi nhìn cảnh tượng trước mắt, chớp mắt liền hiểu rõ mọi chuyện.
“Daniel, bọn họ ăn hiếp anh?” Vệ Huy trực tiếp hỏi Daniel. Hely thấy ông chủ tới thì buông tay ra, dáng vẻ như thấy bẩn, lấy tay lau chùi trên áo, vẻ mặt ghét bỏ. Gã đàn ông nọ chỉ biết trợn mắt nhìn, con đàn bà đáng hận này!
“Giám đốc Vệ, anh tới thật đúng lúc, hai người này gây chuyện trong quán bar.” Người đàn ông thấy Vệ Huy tới thì tố cáo trước, hoàn toàn bỏ qua câu hỏi vừa rồi của Vệ Huy, rõ ràng bỏ quên luôn việc Vệ Huy quen biết Daniel.
Người vây xem nhìn người đàn ông bằng ánh mắt thông cảm sâu sắc, trí thông minh cỡ này, rốt cuộc làm sao mà lớn lên được vậy?
Vệ Huy nhìn lướt qua gã đàn ông nọ: “Anh nói hai người bọn họ gây chuyện trước?”.
Người đàn ông thấy Vệ Huy đáp lại lời của mình thì mắt sáng lên, đứng thẳng người: “Đúng vậy, tất cả là do bọn họ, tôi vốn có ý tốt muốn mời bọn họ một ly rượu, kết quả bọn họ không nói hai lời liền động tay chân. Anh Vệ, anh xem, bọn họ đánh đám anh em tôi thành như vậy.”
“Ha ha, bây giờ tôi đã biết cái gì gọi là ác nhân mở miệng cáo trạng trước rồi.” Hely giễu cợt, cô nhìn bộ móng mới làm của mình, vẻ mặt nhàn nhã, bộ dáng vô cùng thiếu đòn.
“Mày...” Gã đàn ông nổi giận, nhưng vẫn còn nhớ mình vừa bị Hely đánh, nên không dám ra tay với cô. Vì vậy, hắn nhìn về phía Vệ Huy: “Giám đốc Vệ, anh xem cô ta huênh hoang chưa kìa. Mị Sắc là nơi sang trọng cỡ nào chứ, tuyệt đối không thể vì người như cô ta mà làm tuột đẳng cấp. Tôi thật sự hoài nghi, không biết bọn họ vào đây bằng cách nào.” Mặc dù người phụ nữ này không tệ, nhưng quần áo trông có vẻ không giống hàng hiệu quốc tế. Còn người đàn ông này thì càng khỏi nói, bết bát không thể bết bát hơn. Hắn tự nhận mình rất có mắt nhìn, thương hiệu xa xỉ nào cũng biết, quần áo người đàn ông này không phải của bất kỳ thương hiệu xa xỉ nào, chẳng biết là hàng vỉa hè ở đâu ra.
Hely lắc đầu, gã này ngu xuẩn chẳng kém heo là bao. Vệ Huy gật đầu: “Ừ, đúng vậy, người đâu, ném mấy người này ra ngoài cho tôi.” Người đàn ông đắc ý nhìn Hely. Hừ, đắc tội với tao à, để tao cho chúng mày biết thế nào là đẹp mặt.
Gã đang nghĩ ngợi, bảo vệ đã bước lên kéo gã và đám anh em đi, định ném bọn họ ra ngoài. Gã luống cuống nhìn về phía Vệ Huy: “Anh Vệ, có phải anh lầm rồi không? Là bọn họ gây chuyện trước, không phải tôi!”
Vệ Huy lạnh nhạt nhìn anh ta: “Vậy sao?”
Người đàn ông gật mạnh đầu: “Lời tôi nói đều là thật, Giám đốc Vệ, người gây chuyện là bọn họ, không liên quan gì đến tôi.”
Vệ Huy ồ một tiếng: “Không sao, dù bọn họ gây chuyện trước thì anh cũng phải đi ra ngoài, bọn họ là bạn của tôi, đều là người phân rẽ phải trái, nhất định là anh làm chuyện gì đó khiến bọn họ ra tay trước. Tôi ấy à, khuyết điểm duy nhất là quá bao che khuyết điểm.” Anh nhướng cặp mắt đào hoa, giọng điệu thản nhiên.
Khuôn mặt người đàn ông trở nên tối sầm, gã đâu ngờ hai người này quen biết Vệ Huy: “Anh Vệ, dù bọn họ là bạn của anh thì anh cũng không thể vô lý như vậy được, tôi là khách ở đây, anh đối xử với khách như thế sao?” Gã đánh liều nói, ỷ vào ở đây có nhiều người, Vệ Huy sẽ không dám làm gì gã.
Vệ Huy mỉm cười: “Chẳng phải vừa rồi anh cũng nói đây là địa bàn của tôi à. Tôi muốn làm thế nào thì làm thế đó, ở đây không chào đón anh, sau này tên anh sẽ bị liệt vào sổ đen của Mị Sắc, vĩnh viễn không được phép bước vào nửa bước. Quản lý Trương, nhớ kỹ chưa?” Nửa cầu sau là nói với quản lý Trương.
Quản lý Trương gật đầu: “Tôi nhớ rồi, Giám đốc Vệ.”
“Còn không mời những người này đi ra ngoài?” Vệ Huy lạnh giọng nói. Đội bảo vệ nghe vậy, mặc kệ mấy đám người kia giãy giụa vẫn bịt kín miệng gã đàn ông kéo ra ngoài.
Vệ Huy nhìn về phía những người khác: “Thật lòng xin lỗi vì chuyện hôm nay đã làm các vị mất nhã hứng. Như vậy đi, hôm nay tôi mời mọi người, coi như là lời xin lỗi, mong mọi người tiếp tục chơi vui vẻ.”
Vệ Huy vừa dứt lời, hiện trường liền vang lên tiếng vỗ tay, đều khen Vệ Huy sảng khoái. Lúc này đã hết chuyện hay để hóng nên mọi người đã tản ra.
“Anh Vệ, thật xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, tiền rượu hôm nay cứ tính cho tôi đi.” Daniel nói.
Vệ Huy khoát khoát tay: “Không sao, nếu để em dâu biết thì tôi sẽ bị cười nhạo mất. Chút tiền đó chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần để bụng.” Vệ Huy đảo mắt nhìn Hely: “Vị tiểu thư này rất lạ mặt, là bạn gái anh à?”
Daniel lắc đầu: “Không phải, đây là cô Rolla, là bạn của Yến Chi, hôm nay chúng tôi có hẹn với nhau.”
“Ồ.” Vệ Huy vừa cười vừa nói: “Vậy hai người cứ tiếp tục, tôi mời.”
“Cảm ơn Giám đốc Vệ.” Hely không khách khí chút nào.
Bởi vì Vệ Huy còn chưa xem xong sổ sách, nên anh chỉ nói vài câu liền đi.
Đến khi mọi người tản ra hết, Daniel nhìn về phía Hely: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hely ngẩn ra, đêm nay cô chơi đủ hưng phấn rồi, cũng nên trở về thôi. Daniel lái xe đưa Hely đến khách sạn: “Cảm ơn anh nhiều, hôm nào chúng ta hẹn lại.” Dứt lời, Hely mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa, bèn nhìn về phía Daniel.
Ánh mắt Daniel sâu thẳm: “Cô Rolla, cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Hely nháy mắt mấy cái: “Nói gì cơ? À, chuyện hôm nay cảm ơn anh.”
Đáy mắt Daniel hiện lên vẻ tức giận: “Cô biết ý tôi không phải chuyện này!”
Ánh mắt Hely lóe lên, gương mặt vô tội: “Vậy chuyện gì? Tôi không hiểu ý của anh Daniel cho lắm. Nếu anh cảm thấy tôi phiền thì sau này chúng ta không gặp mặt là được.”
“Hely, em định giả vờ tới khi nào?” Daniel trực tiếp vạch trần thân phận của cô.
Toàn thân Hely cứng ngắc, nhưng thoáng chốc đã khôi phục vẻ tự nhiên, tỏ vẻ vô tội nhìn Daniel: “Tôi là Rolla, không phải Hely. Daniel, anh nhìn cho rõ, tôi không phải bạn gái của anh.”
Daniel tới gần hơn nhìn Hely vào mắt: “Thế sao? Em nhìn vào mắt anh, nói cho anh biết là anh nhận lầm, em không phải Hely, không phải bạn gái anh, không phải người anh yêu. Em nói đi?”
Hely ngẩn người, không nói thành lời.
“Hely, em đùa đủ chưa?” Giọng Daniel rất nhẹ, nhưng lại như từng cái búa gõ mạnh lên người cô, khiến cô sửng sốt không nói thành lời.
Một lúc lâu sau, Hely thở dài một hơi: “Anh nhận ra từ lúc nào?” Cô dám khẳng định lúc mới gặp, Daniel không hề nhận ra cô.
Daniel không trả lời, chỉ ôm chặt lấy cô, như muốn hòa cô vào trong cơ thể mình. Cả người anh run nhẹ, chóp mũi cô cay xè, giơ tay ôm lại anh: “Xin lỗi.” Hely nhẹ giọng nói. Xin lỗi, Daniel của em, xin lỗi vì em đã lừa anh.
“Hely, cuối cùng em cũng trở về rồi.” Daniel nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút nghẹn ngào. Hơn hai năm rồi, gần tám trăm ngày đêm, mỗi ngày anh đều mong chờ cô sẽ xuất hiện trước mặt anh, nói với anh một câu: “Daniel, em về rồi.”
Viền mắt Hely đỏ hoe: “Đúng vậy, em đã trở về, Daniel.” Nước mắt anh liền trào xuống, nỗi phập phòng bấy lâu rốt cuộc cũng đã được xoa dịu.
Hely cảm nhận được trên vai hơi ướt, cũng không nói gì, chỉ ôm chặt Daniel: “Làm sao anh nhận ra em?” Đến khi hai người đều bình tĩnh lại, Hely mới hỏi, cô tự nhận mình ngụy trang tốt.
“Ánh mắt.” Daniel nắm lấy tay Hely không buông: “Cho dù bề ngoài của một người có thay đổi thế nào đi nữa thì ánh mắt cũng không lừa được người.”
“Nhưng lần đầu gặp mặt anh không nhận ra em.” Hely vạch trần lời nói của Daniel. Nếu thật sự thần kỳ như anh nói, thì lúc đó chỉ nhìn cô thôi là anh đã có thể nhận ra.
Nói đến đây, Daniel có chút tức giận: “Anh còn chưa nói em đấy, em đã trở về rồi, vậy sao không đi tìm anh?” Lại còn chơi trò anh đoán em đoán nữa: “Nếu anh không nhận ra em, em định lúc nào mới nói cho anh biết?” Lúc đầu anh không nhận ra, vì Hely che giấu quá kỹ, quá giỏi, nhưng trong lúc lơ đãng anh vẫn nhận ra được một số manh mối, sau đó qua nhiều lần kiểm chứng, anh liền đoán được. Sở dĩ anh không ngay lập tức nhận cô, cũng là vì muốn xác nhận lại lần cuối cùng.
Hely không thể nói rằng nếu anh không nhận ra em thì có lẽ cả đời này em cũng sẽ không nói cho anh biết. Cô dám chắc, nếu cô dám nói như thế thì anh nhất định sẽ nổi giận.
“Em định qua một thời gian ngắn nữa mới nói cho anh biết.” Giọng điệu Hely chùng xuống: “Daniel, bây giờ em biến thành bộ dạng này, em sợ anh không thích em nữa, em sợ anh chờ lâu quá nên đã quên mất em, em sợ anh không còn yêu em nữa.”
Daniel nghe giọng điệu khổ sở của Hely, trong lòng chợt đau nhói, lại một lần nữa ôm chặt cô: “Đồ ngốc, sao anh có thể quên em? Anh vẫn luôn đợi em về, anh biết nhất định em sẽ trở lại. Mặc kệ em biến thành bộ dạng gì đi nữa, em vẫn là Hely, là người anh yêu nhất.”
Lần này đến lượt Hely sụt sùi, cô vốn là người kiềm chế cảm xúc rất tốt, nhưng rốt cuộc mọi cảm xúc chân thật vẫn vỡ òa trước mặt Daniel. Anh ôm chặt cô, cười nói: “Hely, lần này có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh.”
Hely gật mạnh đầu, lần này cô tuyệt đối sẽ không rời xa anh nữa.
Sáng ngày hôm sau, lúc Hely tỉnh lại đã thấy Daniel đang yên lặng nhìn mình. Thấy cô đã dậy, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Đau không?”
Hely sững sờ, sau đó hồi hồn: “Không đau.”
“Nhất định là rất đau!” Gần như đổi hết da thịt toàn thân, trải qua vô số lần phẫu thuật, làm sao có thể không đau? Hely chưa từng nhắc tới vụ nổ và vết thương của mình với Daniel. Tuy nhiên, anh thừa dịp cô ngủ đã gọi điện thoại hỏi Hoàng Yến Chi. Hoàng Yến Chi biết bọn họ đã nhận nhau rồi, do vậy bèn kể hết mọi chuyện cho anh nghe, bao gồm dáng vẻ gần như bị hủy hoại hoàn toàn của Hely lúc mới tìm được.
Daniel rất đau lòng, chỉ cần nghĩ tới lúc không có anh bên cạnh, ngày nào Hely cũng phải chịu nỗi đau đớn do tái tạo da, phẫu thuật liên tục, trái tim của anh bóp nghẹt đến mức không thở nổi.
“Daniel, với em mà nói, tất cả đều không là gì. Động lực của em chính là có thể được đứng trước mặt anh lần nữa. Em đã rất may mắn, bây giờ em đang đứng trước mặt anh rồi.”
“Ngốc ạ, tại sao không để anh bên em, cùng em vượt qua mọi chuyện. Em cũng biết mà, cho dù dáng vẻ của em thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu em.”
Hely cười: “Daniel, em là con gái. Em hy vọng ở trong lòng anh, em luôn luôn hoàn mỹ nhất.” Dáng vẻ ấy của cô xấu xí như vậy, hãy để nó biến mất trong ký ức thôi.
“Bây giờ em cũng rất đẹp.” Daniel nghiêm túc nói. Hely không nói gì, chỉ chủ động hôn lên môi Daniel.