Phó Liên Ngạo đưa cô trở về Vân Cảnh Viên, cô gái nhỏ từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn nằm trọn trong lồng ngực của anh.
Hơi thở của cô mang theo hương vị của rượu vang, đều đặn lại mê người.
Về đến phòng ngủ, cô không biết lấy sức lực từ đầu ra mà trườn khỏi người anh, đáp chân xuống mặt đất. Ánh mắt cô mờ mịt, long lanh nhìn người đàn ông trước mắt.
Tay cô duỗi ra ôm lấy thắt lưng của anh, chóp mũi thon nhỏ cọ qua cọ lại.
Xúc cảm mềm mại quyến luyến truyền qua lớp áo bên ngoài, đi thẳng vào trái tim anh.
Phó Liên Ngạo cúi đầu nhìn cô, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh. Anh theo bản năng liếc xuống dưới.
Cmn, quả thật có phản ứng rồi!
Anh vậy mà lại có phản ứng với cô bé sâu rượu này!
Cô gái nhỏ mơ màng chẳng biết bản thân đang rơi vào tình huống nguy hiểm. Cô thoải mái áp sát cơ thể mình lên người anh.
Liễu Dung Nghiên chợt nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, cô khẽ đẩy anh ra, lí nhí nói: "Sao quần anh lại nóng quá vậy?"
Thật sự khiến cô rất khó chịu.
Dáng vẻ cô ngây thơ hồn nhiên, giống như một con thỏ con lần đầu tiên rời xa vòng tay của mẹ. Nó hoàn toàn đánh gục tia lí trí cuối cùng còn sót lại của Phó Liên Ngạo.
Cô đang chuẩn bị quay người lên giường nằm thì cả người bị ép lên bức tường lạnh lẽo. Cô ngước mắt nhìn anh, mi mắt khẽ run rẩy, giống như một vật nhỏ đáng thương.
Không kịp phản ứng thì cảm giác áp bức hơi thở đè chặt cô xuống. Phó Liên Ngạo cúi đầu trao cho cô nụ hôn rất sâu, sâu đến nỗi cô tưởng chừng như mình không thở nổi.
Đột nhiên, Phó Liên Ngạo bế bổng cô lên, để hai chân của cô đặt lên hông anh. Anh đè gáy của cô xuống, càng hôn càng si mê đắm đuối.
Cách tiếp xúc thân mật đến độ này khiến cô gái nhỏ không cách nào thích ứng được.
Phó Liên Ngạo luồn tay vào quần áo cô, bàn tay to rộng, thô ráp mơn trớn làn da mịn màng của cô. Liễu Dung Nghiên rùng mình một cái, muốn giãy giụa tránh thoát.
Nhưng người đàn ông không cho phép cô rời khỏi, anh nắm chặt cổ tay cô, thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nhỏ bé.
Liễu Dung Nghiên ngơ ngác, bối rối nhìn anh, anh vẫn như trong tưởng tượng của cô, rất dịu dàng, rất chân thành, luôn bảo vệ cô hết mực.
Anh không màng đến ánh mắt run sợ của cô, nghiêm túc cởi từng chiếc cúc trên váy của cô ra. Chiếc váy rơi xuống một nửa, để lộ phần thân trên trắng muốt như tuyết, mềm mại như tơ lụa thượng hạng.
Cõi lòng Phó Liên Ngạo thầm mắng một tiếng, nếu anh còn nhịn được thì thật sự là kẻ có vấn đề rồi.
"Bé cưng à... em muốn độc chết anh sao?"
Không để cô trả lời, anh đã cắn một cái lên xương quai xanh của cô.
Liễu Dung Nghiên đỏ bừng mặt, khẽ kêu một tiếng. Cô đẩy anh ra nhưng sức lực còn chẳng bằng một phần mười của anh. Cô bất lực đến nỗi bật khóc.
Phó Liên Ngạo vừa nghe thấy tiếng nức nở của cô là trái tim đã đau đớn rồi. Nào còn tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Anh rời khỏi người cô, đặt cô ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, anh không cố ý làm em đau đâu."
Chỉ là anh không khắc chế được bản thân thôi.
Anh là người đàn ông bình thường, trước đây không có thì thôi, hiện tại vợ đẹp cứ hàng ngày lượn lờ trước mặt, chỉ có kẻ có vấn đề mới chịu được.
Mặc kệ đi, có vấn đề thì có vấn đề. Cô bé của anh khóc rồi, cho tiền anh cũng chẳng dám làm gì nữa.
Liễu Dung Nghiên ôm chặt cổ anh, thút thít trong lòng anh.
"Anh bắt nạt em..."
Phó Liên Ngạo chỉ biết cười khổ, oan uổng cho anh quá mà.
Anh ngồi lên giường, đem cô gái nhỏ nhấc lên đặt lên đùi mình, tay anh vòng chắc ôm eo cô.
"Bé thỏ nhỏ à, không ai dạy em thế nào mới là bắt nạt thật sự sao?"
Liễu Dung Nghiên rũ mắt, lông mi ươn ướt lộ ra sự yếu ớt. Cô lắc đầu, nói: "Thế nào mới là bắt nạt ạ?"
"Có muốn anh dạy em không?"
"Muốn ạ..."
"Không hối hận?"
"Dạ... không ạ..."
Nghe đến đây, Phó Liên Ngạo cười cười, anh xoay người đè cô xuống giường lớn. Mái tóc óng mượt vốn được cô buộc gọn lên bị anh làm cho rối tung.
Phó Liên Ngạo hôn lên khóe môi cô rồi từ từ di chuyển lên mũi, đôi mắt, gò má và vầng trán bóng loáng.
Mọi thứ đối với cô bé con rất xa lạ, anh không muốn cô sợ.
Nhưng nụ hôn của anh như ẩn chứa dòng điện khiến tim cô tê dại không thoát ra được.
Anh nặng nề cúi xuống, ghé sát vào tai cô, thanh âm khàn đục, trầm thấp: "Bé con, ôm cổ anh."
Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, ngoan ngoãn nghe lời ôm lấy anh.
Những vật vướng víu che đi cơ thể cô thoáng chốc đã bị anh cởi bỏ xuống. Đứng trước thân thể của cô gái mà mình yêu, anh gấp không chịu được, hôn dọc từ xương quai xanh đến mọi tấc da thịt của cô.
Quay về đôi môi anh đào, anh giữ lấy gáy cô mà hôn, không còn dè dặt mà là nụ hôn thô bạo như muốn nghiền nát cô gái nhỏ.
Mồ hôi chảy dọc theo đường sống lưng của cô, tóc xõa trên giường dính lên gối.
Lúc anh tiến vào thân thể của cô, cô không nhịn được, cổ họng bật ra tiếng kêu: "Chồng... đau..."
Hơi thở của anh gấp gáp chứa đầy sự xâm lược của đàn ông, lí trí bị câu nói của cô đánh tỉnh: "Cố gắng một chút, lát nữa sẽ không đau."
"Tin anh không?"
Cô gái nhỏ không nghĩ ngợi liền gật đầu: "Tin ạ."
Phó Liên Ngạo cười, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm.
Liễu Dung Nghiên nắm chặt cánh tay anh, để lại một vết cào lên đó. Tấm lưng màu đồng rắn rỏi đầy những vết xước do bàn tay của chính cô tạo ra.
Đêm hôm nay, Phó Liên Ngạo hành hạ cô suốt nhiều tiếng đồng hồ. Trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào tựa tiếng hót của chim hoàng anh và âm thanh thở dốc khàn đặc của người đàn ông.
Khát vọng cô quá lâu, cuối cùng là đến bước điên cuồng và hủy diệt.