Ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá, len lỏi qua từng khe hở chật hẹp vào bên trong căn phòng. Bên ngoài là mưa phùn rả rích, tiếng chim hót líu lo.
Dường như sự việc đêm qua đã rút cạn sức lực của cô bé con nên cô dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc Phó Liên Ngạo mở mắt chỉ nhìn thấy cô ngủ say bên cạnh, tiếng hít thở đều đặn.
Phó Liên Ngạo nghiêng người ôm eo cô, đem cơ thể cô dựa sát vào người mình. Anh hôn lên chóp mũi đỏ ửng, cặp má trắng hồng, khóe môi cô, động tác khẽ khàng, chỉ sợ người trong lòng thức giấc.
Ánh mắt anh tràn đầy yêu chiều đắm đuối, như thể cả thế giới chỉ còn tồn tại mỗi cô gái nhỏ.
Tay anh vân vê thùy tai của cô, lại nhịn không được cắn một cái lên xương quai xanh của cô.
Liễu Dung Nghiên hình như đã cảm nhận được động tĩnh, cô chậm rãi hé mắt lại bị ánh sáng đột ngột làm cho vội nhắm mắt lại.
Phó Liên Ngạo hơi nhổm người, thuận lợi che đi ánh sáng ngoài kia. Bóng hình người đàn ông đổ ập xuống như muốn che chắn cho cô bé trong lòng.
"Bé con, mở mắt ra nào." Phó Liên Ngạo vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cô, khẽ thầm thì bên tai: "Sẽ không đau mắt nữa đâu."
Cô vùi mặt vào ngực anh, chóp mũi cọ cọ lên lớp quần áo mềm mại: "Chồng ơi."
"Hửm?"
Liễu Dung Nghiên không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể lí nhí nói: "Sau này... có thể đừng làm không?"
Phó Liên Ngạo nhìn một mảnh lớn da thịt của cô chứa đầy những vết đỏ và vết cắn do anh gây ra. Trong lòng quặn thắt một hồi.
Dọa cô bé con sợ như vậy, thật sự anh rất muốn đánh bản thân mấy cái.
Cũng chỉ vì không kiềm chế nổi mới xảy ra cớ sự này đây.
Anh xoa nhẹ má cô, giọng nói trầm ổn, xen lẫn áy náy và hối hận: "Tối qua làm em đau sao?"
Liễu Dung Nghiên nằm trong ngực anh, gật nhẹ đầu, thanh âm nhỏ nhẹ, cô thành thật đáp: "Đau lắm ạ."
Phó Liên Ngạo nhớ tới đêm qua mình dày vò cô vợ nhỏ cả đêm. Từ đầu đến cuối cô chỉ có cố gắng nín nhịn cơn đau, lúc thì nắm chặt drap giường, lúc lại ôm chặt lấy eo anh, lưu lại trên đó vô số vết cào.
Chắc chắn là đau lắm...
"Đều tại anh hết. Xin lỗi vợ."
Nói xong câu này, Phó Liên Ngạo cởi một phần áo của cô ra, tìm đến những vị trí bị anh làm đau trong lúc "làm việc" mà thổi.
Hơi thở ấm nóng phả vào da thịt khiến cô sởn hết da gà.
"Ngạo..." Giọng điệu có hơi run rẩy.
Phó Liên Ngạo đau lòng nhìn những vết tích trên người cô, chúng tố cáo tội ác đáng xử tử của anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình vô lại và đáng ghét tới vậy.
Đã hứa yêu thương cô vô hạn, vô điều kiện, vậy mà ở trên giường vẫn không kìm được.
Khóe môi anh cong lên, ý cười trong mắt sâu không thấy đáy: "Chồng thổi giúp vợ. Vợ yêu không đau nữa nhé?"
Liễu Dung Nghiên hết sức ngoan ngoãn gật đầu, như thỏ con lạc đường tìm thấy chốn về bình an nhất: "Vâng."
Tim anh muốn nhũn cả ra khi nghe thấy âm thanh này. Cô như viên thuốc phiện khiến người ta không chịu được cám dỗ.
Nhưng loại thuốc phiện này rất ngọt, ngọt ngấy, chết người. Nó sẽ không làm hại ai cả, chỉ làm người khác trầm luân vào đó. Chết đi khi không có nó ở cạnh.
Cưng chiều dỗ dành cô, xem mệnh lệnh của cô là sứ mệnh chính là trách nhiệm cả đời mà sứ giả thần tiên ban tặng cho anh. Cô khiến anh hiểu thế nào là khát vọng nguyên thủy nhất của loài người, cũng là cô xoa dịu trái tim cằn cỗi sỏi đá của anh.
Đợi đến khi cô bé con tỉnh táo lại hẳn, anh chủ động đi tất giúp cô. Mùa đông năm nay rất lạnh, đôi tất chân được làm từ lông cừu ấm áp.
Phó Liên Ngạo nhìn chằm chằm bàn chân của cô, rất sạch sẽ, trắng nõn như sứ. Chẳng biết thế lực nào thôi thúc, Phó Liên Ngạo cúi người hôn xuống bàn chân cô bằng thái độ vô cùng nghiêm túc và thành kính.
Thái dương cô giật giật, khuôn mặt đỏ từ hai má lên tận lỗ tai: "Sao anh lại hôn chân em như thế? Bẩn lắm!"
Vi khuẩn ở chân thường nhiều hơn những chỗ khác. Lỡ chồng cô bị bệnh thì phải làm sao?
Anh có chút buồn cười khi biết được suy nghĩ của cô, thậm chí còn cảm thấy khổ sở. Cô bé của anh ở phương diện tình cảm không có chút kinh nghiệm nào. Có thể nói anh là tình đầu và cũng là chồng của cô.
"Kị sĩ không có quyền chê công chúa bẩn. Mọi thứ của công chúa đều xinh đẹp và trong sạch như ngọc bảo trần gian. Là kị sĩ tự mình đắm chìm trong đó, tham lam quên lối về."
Từng câu từng chữ anh nói ra rất rõ ràng và dõng dạc. Không hề cảm thấy bản thân đang tự hạ thấp giá trị. Anh chỉ để ý đến cảm xúc của cô. Ngay từ khi trên lễ đường, hiện tại và tương lai đều như thế.
Mọi giác quan của cô đều tê liệt, ngây dại ra khi nghe những lời này.
Liễu Dung Nghiên khẽ nâng mí mắt, nhỏ giọng hỏi: "Liên Ngạo, anh sẽ yêu em bao lâu?"
Phó Liên Ngạo nhìn cô, trong đôi đồng tử đen nhánh ấy là một dải ngân hà rộng lớn được điểm xuyết bởi tình yêu dành cho cô. Anh thẳng thắn nói lời chán thật với cô:
"Anh không dám chắc. Nhưng chắc chắn rằng em sẽ luôn là công chúa duy nhất trong cuộc đời của anh."
"Chỉ cần anh được phép đầu thai làm người, kiếp sau, kiếp sau nữa, trái tim anh chỉ nhận em làm chủ nhân."
"Anh chỉ là kị sĩ của vợ thôi."
Lời nói của anh kiên định và quả quyết, gần như đem toàn bộ đá nặng trên người cô rơi xuống.