"Liên Ngạo, đã lâu không gặp!"
Cô gái vừa đến mang nét đẹp khá sắc sảo, chiếc váy đỏ thẫm trên người làm toát lên vẻ trưởng thành và từng trải của cô ấy.
Trên khóe môi cô ấy mang theo nét cười nồng đượm, rất thoải mái và tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phó Liên Ngạo.
Mà đúng lúc này, Liễu Dung Nghiên cùng một vài người bạn mới quen cũng đã lên tầng hai, vừa hay bắt gặp cảnh cô gái kia khoác tay lên vai Phó Liên Ngạo.
Ý cười trong mắt Liễu Dung Nghiên nhạt dần, đôi mắt chăm chăm nhìn vào cử chỉ thân thiết của người phụ nữ mới đến dành cho chồng mình.
Cô thừa nhận, bản thân không dễ chịu chút nào. Trước đây có thể tỏ ra bình thản với sự xuất hiện của Viên Tuệ là vì cô không yêu anh. Nhưng giờ đây, quan hệ của hai người họ không đơn thuần là vợ chồng trên danh nghĩa nữa rồi.
Lần đầu tiên trong hai mươi ba năm cuộc đời, cô có cảm giác muốn giành giật một người về bên mình. Ý nghĩ ấy cũng rất nhanh bị đè ép xuống, lòng tự trọng của cô không cho phép cô tỏ ra ghen tị hay đố kỵ với người khác.
Một màn này cũng bị mọi người thu vào mắt, trong chốc lát không khí có chút lúng túng. Họ không biết nên biện hộ cho chuyện đang xảy ra bằng cách nào.
Cô không tỏ bất kì thái độ nào, chậm rãi bước đến khu vực thưởng rượu ở gần đó. Những cô gái lúc nãy vẫn còn đi theo cô, quả thật họ muốn an ủi nhưng lời nói không cách nào thốt ra.
Phó Liên Ngạo ở bên này âm thầm nhíu mày, anh cố gắng giảm thấp lực của bàn tay, khẽ đẩy cô gái kia ra. Tâm trạng vui vẻ hoàn toàn bị phá đám.
Nhiếp Trầm nhìn Liễu Dung Nghiên không nói không rằng quay người ngược về phía họ, lại nhìn Phó Liên Ngạo bực bội bên cạnh. Nói không vui sướng khi người gặp họa thì không đúng lắm. Nhưng anh ta vẫn không tán tận lương tâm đến mức bỏ mặc anh em, đem lòng tốt cuối cùng sót lại nhắc nhở:
"Em dâu vừa uống hết mấy ly rượu, đã xuống lầu rồi kìa."
Phó Liên Ngạo giật mình nhìn xuống, cô gái nhỏ bước đi loạng choạng rời khỏi khu resort, không hề đợi anh.
Nhiếp Trầm nhấp ly rượu trong tay, giữ tâm thái người xem kịch, nói: "Lúc nãy em dâu thấy rồi."
Anh vội đẩy ngã Lạc Kỳ, ai ngờ lại bị cô ta chèo kéo không buông. Phó Liên Ngạo cuống tới nỗi không giữ nổi bình tĩnh, hình tượng nho nhã cao quý bị đánh gãy bởi một câu chửi hung hăng: "Cmn, cô mau bỏ ra!"
Lạc Kỳ sững sờ nhìn anh, chỉ trong ba giây mà nước mắt đã rơi xuống. Nhìn thế nào cũng ra một vẻ uất nghẹn, đáng thương.
"Anh, anh vì cô vợ hờ kia mà đẩy em? Em là thanh mai trúc mã với anh đấy!"
Một số chàng trai có quen biết khá lâu với cô ta không nhịn được bênh vực, chỉ trích anh hành động hơi quá đáng.
"Nhị ca, sao anh lại đẩy ngã em ấy vậy chứ?
"Lỡ em ấy bị thương thì sao?"
"Liễu Dung Nghiên chẳng qua chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi mà. Làm sao so sánh được với Kỳ Kỳ."
Phó Liên Ngạo mắt cao hơn đầu, cười lạnh khinh miệt nhìn họ, chẳng thèm để tâm đến cái gì mà anh em hay không anh em. Anh cắt ngang lời của bọn họ, nhíu mày nói:
"Cmn, cô ta khóc thì tôi phải quỳ xuống xin lỗi à? Cô ta là cái thá gì so với vợ tôi?"
Nói xong, anh bỏ lại mọi người với những khuôn mặt trắng bệch, hoang mang mà lao thẳng ra ngoài.
Cô bé say như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Nghĩ đến đây, Phó Liên Ngạo càng lúc càng tăng tốc. Tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, rốt cuộc cũng thấy cô gái nhỏ ngồi nấp trong một góc tối.
Hương rượu nồng tỏa ra nhè nhẹ xung quanh cơ thể cô. Liễu Dung Nghiên mơ màng hé mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, theo bản năng gục đầu lên vai anh.
Cô nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh, mang theo giọng mũi, còn có tiếng nức nở đang bị cô nỗ lực kìm nén: "Chồng ơi, em khó chịu..."
"Anh để cô ấy chạm vào người... còn... còn thân thiết... như vậy..."
Tất cả các tế bào trong cơ thể anh như muốn ngừng hoạt động, chỉ có thể theo bản năng vỗ nhẹ lưng xoa dịu cô: "Xin lỗi vợ yêu, là anh không tốt, làm em khó chịu trong lòng."
Không biết cô gái trong lòng có nghe rõ hay không, chỉ thấy cô gật đầu nhẹ, mi mắt khẽ run rẩy.
Giọng cô vốn đã hay, ngọt ngào lại dịu dàng, lúc say càng thêm phần quyến rũ mê hoặc, là kiểu quyến rũ của một yêu tinh nhỏ.
Thật sự là loại độc ngọt ngào nhất mà anh từng biết.
Phó Liên Ngạo bế cô lên, đi trên vỉa hè được soi sáng bằng ánh đèn neon và vầng trăng sáng trên cao.
Bên phía nhóm người ở resort không mấy vui vẻ gì. Nhiếp Trầm ngồi trên ghế, phía dưới là tên đàn ông lúc nãy cả gan thốt ra câu cô không so được với Lạc Kỳ.
Nhiếp Trầm ném điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, nheo mắt nhìn hắn ta. Đôi mắt ưng lãnh đạm lộ ra sự lạnh lẽo: "Cậu vừa nói em dâu của tôi không so sánh được với Lạc Kỳ, đúng không nhỉ?"
Gã đàn ông run như cầy sấy, không dám hé miệng, thừa nhận cũng chết, phủ nhận càng không được sống yên.
"Lời nói có thể giết chết một người đấy, cậu biết không?" Nhiếp Trầm không kiên nhẫn nhìn hắn, từ từ thu hồi tầm mắt, ngữ điệu ngầm chứa sát khí dọa người: "Con bé là vợ của Liên Ngạo, là em dâu của tôi. Cậu cảm thấy, Lạc Kỳ có tư cách gì so sánh với con bé?"
Thuộc hạ đứng hai hàng thẳng hai bên đang đứng thẳng, nghiêm túc chờ đợi mệnh lệnh.
Nhiếp Trầm chậc một tiếng, trong mắt lộ ra nét cười nhạo, giọng điệu lạnh tanh không cảm xúc: "Bên đội ngũ độc dược của tôi đang thiếu vật thí nghiệm, cậu nên cảm thấy vinh dự khi trở thành người đầu tiên được thử nghiệm loại thuốc này."
Không phải câu mệnh lệnh nhưng thuộc hạ của anh lập tức rõ ý. Hai người đàn ông đeo kính đen, gương mặt vô cảm tiến tới kéo gã kia đi.
Không một ai dám lên tiếng, tất cả đều cúi đầu xem như không biết gì. Không gian chỉ còn lại tiếng gào thét giãy giụa của hắn ta.
Hắn ta bảo vệ Lạc Kỳ nhưng ngay sau khi nhìn thấy cơn phẫn nộ của Phó Liên Ngạo, cô ta liền bỏ chạy không ngoái đầu.
Nhiếp Trầm cười lạnh.
Thật ngu ngốc!