Ngọc Thể Ngang Dọc

Chương 160: TG7: Muốn Chết Hay Muốn Sống



Edit: Salad

“A Sân?”

Động tác chuyển động súng lục của Lê Sân ngừng lại, có chút mê hoặc nói,

“Chúng ta quen nhau sao?”

Nếu cô nhớ không lầm, nguyên thân không biết Tiền Phong trước khi cải tạo, hơn nữa không có một chút ái muội nào.

Tiền Phong bị người khác bác bỏ mặt mũi, sắc mặt có chút khó coi.

“Không ngờ rằng cô còn lưu trữ vũ khí, Thạch Thường là người một nhà, thiếu dị năng trị thương của cậu ấy, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.”

Tiền Phong nhìn như thấm thía nói,

“Tôi biết cô và anh em đáng thương này không gì đáng trách, nhưng chắc cô hiểu lầm Thạch Thường cái gì, nên giải thích rõ ràng, về sau cũng dễ nói chuyện.”

Thì ra bọn họ đều cho rằng tự Lê Sân dấu súng, không ai phát hiện đây là dị năng của cô.

“Như vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào?”

Lê Sân cười nghiền ngẫm, gương mặt cô bị bóng tối che khuất một nửa, Tiền Phong cũng không đoán ra ý của cô.

Nhưng mà mấy người dị năng giả kia còn như hổ rình mồi, hắn chỉ phải khẽ cắn môi, tiếp tục nói:

“Cô đã làm người trong nhà bị thương nặng như vậy, không bằng nói xin lỗi đi. Còn cây súng này, một người phụ nữ cầm cũng không dùng được, không bằng cũng giao ra đi.”

A, ý này là vừa muốn người, vừa muốn vũ khí.

Lê Sân nhẹ nhàng cười, ngoắc ngón tay với hắn, ý bảo hắn dựa lại đây.

Tiền Phong cho rằng cô đồng ý thỏa hiệp, tự nhiên cũng vừa lòng, cho nên cũng không có phòng bị gì. Hắn cảm thấy Lê Sân nhớ thân phận ba người giống nhau, hẳn là cũng sẽ không đối xử tệ với hắn.

Thấy Tiền Phong nghe lời tiến đến bên cạnh người cô,tay Lê Sân hơi động, đầu súng lạnh băng cứng rắn liền để ở trên huyệt Thái Dương của hắn.

Đến lúc này, hắn vẫn còn muốn khuyên bảo:

“A Sân, đừng làm bậy, như vậy đối với cô hay đối tất cả mọi người đều không tốt…”

Cùm cụp.

Đó là tiếng súng lên đạn.

Tiền Phong thức thời khép miệng lại.

Một tay Lê Sân ôm Tô Lãm đang dựa vào cô ngủ lên, chuyện này quá nhẹ nhàng với cô. Mà khẩu súng kia, trong toàn bộ quá trình cô đứng dậy đều không hoạt động.

Mấy người Hạ Vĩ đã thấy được tình huống chỗ này, theo bản năng liền bày ra động tác phòng bị.

“ Các người nhổ ra hết đồ ăn, nước cả trại dừng chân của ba người cho tôi.Trên đường tới Z thị, đừng tới gần chúng tôi.”

Tiếng nói của cô không mang theo tình cảm gì.

Trong xương cốt cô có huyết mạch Thú tộc đang ngo ngoe rục rịch, kêu gào muốn hương vị máu. Cô phải cực kỳ nỗ lực mới có thể ức chế ý muốn bóp cò súng, khát vọng giết hắn.

“Cô đang nói bậy cái gì vậy, chúng ta không phả là một nhóm sao?”

Tiền Phong ngượng ngùng cười, muốn mượn quan hệ.

“Đừng con mẹ nó lôi kéo tao vào, lời tao đã nói hết tại đây, muốn chết hay là muốn sống, tự mày chọn.”

Giá trị kiên nhẫn của Lê Sân thẳng tắp giảm xuống thấp nhất.

【 Cảnh báo màu vàng, giá trị phẫn nộ của người chơi đang tăng lên. 】

Hệ thống lại bắt đầu nhắc nhở cô.

Lê Sân hít sâu vài lần, miễn cưỡng bình tĩnh một ít:

“Cho mày thời gian ba giây.”

Tiền Phong lúc này mới phát hiện cô không muốn thủ hạ lưu tình, trong lòng dần dần hoảng loạn lên:

“Chờ đã, từ từ! Đây là chuyện không phải một mình tôi có thể quyết định, tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người một chút!”

Trán hắn bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng dần dần dính nhớp.

Lê Sân cách một tiếng.

“Bọn họ có đồng ý hay không, tao cũng mặc kệ. Tóm lại bây giờ tao nói mà mày không làm theo, tao sẽ lập tức phế mày.”

Tiền Phong nhíu mày cắn răng, gầm nhẹ nói:

“Cô điên rồi!”

Họng súng của Lê Sân lại đẩy lên phía trước, cơ hồ là muốn khảm vào trong da thịt hắn.

“Tao không điên, nếu mày đồng ý thì bảo bọn họ bây giờ đưa đến đây. Nếu mày không đồng ý, vậy thì mày sẽ phải đi gặp thượng đế.”

Cô nói chuyện giữ lời.

Tiền Phong khuyên nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu thái độ dầu muối không ăn của Lê Sân. Nếu bây giờ bọn Hạ Vĩ tiến công, chỉ sợ mình cũng khó thoát chết.

Như vậy, chỉ có thể từ từ mưu tính.

“Tôi đồng ý.”

Trên mặt hắn tràn đầy khuất nhục.

“Lựa chọn thông minh.”

Lê Sân nhướng mày, cười nói.

Sự thật chứng minh địa vị của Tiền Phong ở trong tiểu đội này không tồi, tuy sắc mặt anh em Hạ Vĩ không vui, nhưng vẫn làm theo lời Lê Sân, chuẩn bị đồ đưa ra.

Lúc đó Tô Du đã tỉnh, Lê Sân liền không chút khách khí ném ba lô chứa đầy đồ ăn cho anh:

“Lấy đi.”

Ba lô tuy nặng, nhưng đối với Tô Du mà nói vẫn có thể thừa nhận được. Ngoài dự đoán của mọi người nhất vẫn là Lê Sân, cô một tay ôm Tô Lãm, một tay còn khiêng một bao vật tư lớn.

Bao lớn kia, nhìn qua đỉnh đã che nửa bầu trời.

Tô Du khẽ cắn môi, chậm rãi đi đến bên người cô:

“Để tôi cầm cho.”

Lê Sân nhìn lướt qua thân thể gầy gò của anh, tuy tỉ lệ của Tô Du cân xứng hoàn mỹ, nhưng vẫn chỉ là một cậu ấm suy nhược.

Ánh mắt hoài nghi của cô đã thành công kích thích Tô Du, bé trai nhỏ trơn bóng trắng nõn khuôn mặt phiếm hồng.

“Không cần nhìn tôi như thế!”

Anh nói xong, đoạt lấy cái bao kia, trọng lượng kinh người làm cánh tay anh nháy mắt đau đớn.

“Anh sốt ruột như thế làm gì?”

Lê Sân buồn cười,

“Cái này đương nhiên sẽ để trong xe.”

Tô Du:…

Nói sớm một chút sẽ chết à!

Đoàn người có hai chiếc xe, Lê Sân không chút khách khí chiếm cứ lấy một chiếc. Đối với điều này, mấy người tự nhiên tâm sinh bất mãn, trong đó có Thạch Thường, càng muốn xông lên trước.

Hạ Vĩ ngăn cản hắn.

Anh ta gầy nhưng rắn chắc, nhìn khuôn mặt chỉ bình thường, nhưng ánh mắt Lê Sân nhìn thấy anh ta không đơn giản.

“Cho bọn họ đi.”

Hạ Vĩ Thẩm nói, thần sắc trong mắt đen tối không rõ.

Từ trước đến nay anh ta nói một chứ không nói hai, trong mấy người dị năng giả, năng lực quyết định hết thảy. Hai anh em Hạ Vĩ ở bên nhau, dư dả đối phó người khác.

Cho nên anh ta nói như thế, tuy Thạch Thường không phục, cũng nhịn xuống.

“Nhưng mà…”

Hạ Vĩ vừa chuyển, lại nhìn thẳng Lê Sân:

“Đưa khẩu súng kia của cô cho tôi.”

Kỳ thật Lê Sân không biết hắn đang cất giấu tâm tư gì, hoặc là chỉ muốn thử cô có vũ khí khác hay không. Nếu không có, nói không chừng cô thực nhanh sẽ bị chế phục.

Hoặc…

Cô nhếch một bên môi,sảng khoái ném khẩu súng qua, một chút do dự cũng không có.

Hạ Vĩ một tay tiếp được súng.

Kế tiếp, chuyện làm mọi người không thể tin được đã xảy ra.

Khi tay Hạ Vĩ tiếp xúc đến súng trong nháy mắt khẩu súng kia liền hóa thành một màn khói màu tím, cứ như vậy biến mất ở trước mắt mọi người.

“Xem ra nó không thích anh.”

Lê Sân nhún nhún vai, bộ dáng không giúp gì được.

Trừ người chơi, bất luận kẻ nào đụng tới vũ khí của cô, đều không thể sử dụng. Huống hồ thời gian quy định cũng tới rồi, cô không ngại.

Súng biến mất như vậy, nhưng Hạ Vĩ không có biểu tình kinh ngạc , hiển nhiên đã sớm đoán trước được.

Quả nhiên, đây căn bản không phải là vũ khí gì, mà là dị năng của Lê Sân…

Tiếng xe nổ máy cực kỳ rõ ràng dưới sự trầm mặc của mấy người, Lê Sân chuyển động tay lái, lốp xe phát ra tiếng cọ xát chói tai.

Bụi xe mù mịt cuốn lên, mấy người Hạ Vĩ liền cứ như vậy trơ mắt nhìn Lê Sân rời đi, muốn ngăn cản, nhưng đều bị ngăn lại.

“Anh!”

Hạ Tuấn vạn phần khó hiểu,

“Nếu chúng ta liên thủ…”

Hạ Vĩ duỗi tay, ngăn trở lời nói của hắn,

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn.”*

*Câu này bắt nguồn từ thành ngữ 'Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu' có nghĩa là bọ ngựa săn mồi ở phía trước, không ngờ có chim hoàng tước núp ở đằng sau. Ý là lo mãi săn mồi, không ngờ có kẻ rình lại mình.

———— Cùng lúc đó

Ước chừng đã nửa lộ trình, cô lại mẫn cảm cảm thấy được một tia khác thường.

Hạ Vĩ thả bọn họ đi quá nhẹ nhàng.

【 Cảnh cáo, phía trước có mộtđàn zombie, mời người chơi chuẩn bị tâm lý thật tốt 】

【 Sau khi hình thức chiến đấu mở ra, không thể sử dụng hệ thống 】

Không thể sử dụng hệ thống?

Lê Sân nhìn hai anh en Tô Du, ném xuống một câu:

“Ở trên xe đừng xuống.”

Mùi máu tươi rất xa theo gió bay tới, cánh mũi cô mấp máy, huyết mạch toàn thân như đều sôi trào lên.

“Nhưng mà, hai người đều phải rửa mắt nhìn rõ, bởi vì đây là cuộc sống sau này của hai người.”

Giết chóc không có chừng mực , không phải mày chết thì chính là tao mất mạng, phải sinh tồn ở hoàn cảnh như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv