Edit: Salad
Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Sân từ lều đi ra.
Người cải tạo không cần ngủ, cô chỉ ngồi ở cửa lều, trông cho hai anh em kia ngủ thôi. Lòng người hiểm ác, ai biết Thạch Thường nửa chết nửa sống có thể khởi nghĩa giữa đêm khuya hay không.
Đừng hỏi vì sao cô tốt với bọn họ như vậy, cũng vì nhân vật công lược cả mà.
Cô liền nằm như vậy ở cửa lều, cả đêm nhìn sao nhìn trăng, nhìn Thạch Thường giãy giụa tự chữa khỏi cho mình. Tinh thần lực của hắn là hữu hạn, cho nên trị liệu xong một lần, phải nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cả đêm, cũng khoảng 23 lần.
Đại hán đầu trọc trông ở đằng sau doanh trại sớm đã trốn lúc giao tranh nổi lên, không ra ngoài.
Người phụ nữ chạy trốn kia, lúc rạng sáng lại run run chạy về. Chỉ là khi nhìn thấy Lê Sân, cả người như cũ không ngăn được run rẩy, đừng nói đến vào trong lều nghỉ ngơi.
Lúc nắng sớm mờ mờ, ba người dị năng giả khác cùng một người cải tạo từng người đi ra khỏi lều, Lê Sân đếm đếm, phát hiện số người vừa đủ, xem ra người phụ nữ kia là một dị năng giả.
Cũng không biết là có dị năng gì.
Tô Lãm cùng Tô Du đã rất nhiều ngày không ngủ ngon rồi, thật vất vả mới tới một chỗ yên tĩnh thoải mái, mặc dù bóng ma tối hôm qua còn tồn tại, hai người cũng không ngăn cản được cơn buồn ngủ nặng nề.
Tô Du theo bản năng ôm Tô Lãm, hai người đều cuộn tròn thành một đoàn. Mà Tô Lãm lại không biết khi nào từ trong lòng ngực anh lăn ra, giống như mèo con,
cọ cọ tới chỗ Lê Sân.
Lúc cô phát hiện, bé gái nhỏ đã kéo góc áo cô ngủ say.
Lớn như vậy, lần đầu tiên nhận được ấm áp của người khác, điều này làm cho Lê Sân dở khóc dở cười, cũng không đẩy Tô Lãm ra.
Mỗi một lần vũ khí xuất hiện đều có thể tồn tại trong tám giờ, nếu là súng ống và cung, sẽ tự động bổ sung đạn cùng mũi tên, thời gian là hai mươi phút.
Cho nên hiện tại, Lê Sân còn thưởng thức súng lục kia trong tay.
Thạch Thường lăn lộn cả đêm, rốt cuộc có thể thất tha thất thểu đứng lên. Hắn nhìn mấy người dị năng giả thần thanh khí sảng, thiếu chút nữa rơi nước mắt chua xót xuống.
Trách không được bọn họ không ra ngoài, xem ra tối hôm qua là đang tiến giai.
Lê Sân vuốt ve họng súng, âm thầm nghĩ.
Thạch Thường cùng một người phụ nữ đi qua, hội hợp cùng mấy người nữa, lúc nói thường nhìn về phía cô, với cừu hận thâm sâu.
Tuy Lê Sân cảm thấy những dị năng giả đó sẽ không nghe lời hắn nói, nhưng vẫn có chút phiền chán ánh mắt như vậy của hắn, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Súng ở trong tay cô vừa chuyển, thuận thế nhắm ngay đầu Thạch Thường.
Hai đùi hắn theo bản năng run lên, ác mộng tối hôm qua như lại hiện lên ở trước mắt hắn.
"Phanh."
Lê Sân làm một khẩu hình miệng.
Lần này như chọc tới chỗ đau của Thạch Thường, ở trước mặt mọi người, hắn mềm mại ngã xuống mặt đất vang lên một tiếng thình thịch.
Thu phục.
Lê Sân vừa lòng thu hồi súng.
Trong mấy người dị năng giả, người dẫn đầu đương nhiên là người mạnh nhất, hệ hỏa cấp 5 Hạ Vĩ, tiếp theo, chính là hệ thổ cấp 5 Hạ Tuấn.
Xếp hạng thứ ba chính là hệ băng cấp 4 Dương Vinh Quốc, cuối cùng chính là hệ thủy trị thương Thạch Thường, cùng với người phụ nữ kia.
Nếu không ngoài ý muốn, người phụ nữ kia hẳn cũng là dị năng giả trị thương.
Trong số hai người cải tạo Tiền Phong thực lực cường đại nhất, đại hán đầu trọc canh phía sau tối hôm qua là Vương Khoa bạn của Tiền Phong.
Mấy người đó quét tới chỗ cô vài lần, trong đó tầm mắt Hạ Vĩ sắc bén nhất. Nhưng bây giờ cô đã mặc áo choàng lên. Chỉ lộ ra gương mặt mịt mờ, nhất thời không rõ thấy mặt.
Tựa hồ bọn họ ghé vào nhau thảo luận một lát, Tiền Phong liếc bọn họ, liền đi tới chỗ Lê Sân.
Lúc này Tô Lãm vẫn còn ngủ nặng nề, tay bé gái nắm thành một nắm đấm nhỏ, cả người nho nhỏ, yếu ớt chạm vào liền vỡ.
Tiền Phong là một soái ca tuấn vĩ, tóc húi cua, cao bằng Lê Sân, ước chừng cô có thể nhìn thẳng hắn.
Không có biện pháp, trước kia Cindia cao hơn 1m8, trải qua cải tạo, bây giờ cũng cao ít nhất 1m78, cao nhất trong đám phụ nữ, rất khó tìm ra một người đàn ông cao hơn cô.
"A Sân."