Edit: Salad
Tay trái xoa lên hình xăm ở đầu vai, hơi nóng quen thuộc hội tụ ở trong máu.
Chờ tới khi trong tay xuất hiện một vật cứng, Lê Sân mở hai mắt ra, cầm lấy, chậm rãi rút ra.
Vũ khí thứ 2 là dao.
【 Xét thấy trị số thân thể người chơi, mở dao 1.2, dài hơn gấp đôi, thuộc tính phụ điện lôi, tăng điểm phẫn nộ. 】
Chuôi dao cực kỳ phù hợp, cùng với lưỡi dao thẳng dài chừng một mét, kỳ thật cảm giác nắm trong tay cũng không nhẹ nhàng gì.
Nhưng khẽ múa may hai lần, cô đã tìm thấy cảm giác rồi.
Mở dao là sẽ gia tăng điểm phẫn nộ, mà với số lượng zombie trước mắt, cô đánh chừng một nửa phỏng chừng sẽ phẫn nộ. Như vậy nên để Tô Du lái xe, cô rửa sạch zombie rớt xung quanh.
Cô gõ gõ cửa sổ xe, ánh mắt lại nhìn thẳng phía trước:
"Chốc nữa anh đi trước mở đường, tôi sẽ giết sạch hai bên."
Cô nói, nghiêm túc nhìn Tô Du sắc mặt khẩn trương,
"Đã không phải là đứa trẻ nữa."
Tô Du hung hăng cắn môi dưới.
Kết thúc sự nhắc nhở trước trận chiến, Lê Sân nhảy dựng lên, nhảy lên trên đầu xe. Tầm mắt ở nơi này cao hơn, có thể nhìn rõ ràng hơn.
Ước chừng có hơn một trăm zombie đang chậm rì rì hoạt động. Chúng nó đã đến, mang đến mùi thi thể thối rữa, cùng với bóng ma chết chóc.
Những thân hình đó đã cực kỳ rách nát, trần trụi kích thích thần kinh mọi người. Máu dơ bẩn dính trên thân thể thối rữa, đôi môi mấp máy, lại làm Lê Sân càng thêm thanh tỉnh.
Đúng vậy, đây là tận thế.
Nếu không phải có hệ thống cùng thân thể này, chỉ sợ cô cũng sẽ sợ hãi.
Nắm chặt dao trong tay, Lê Sân gõ gõ cửa sổ xe, Tô Du lập tức liền khởi động động cơ.
Tô Lãm ngồi ở vị trí ghế phụ, mở to mắt đôi to ngăm đen, cố nén sợ hãi nhìn.
Nhìn thế giới bọn họ sắp sửa phải đối mặt, không phải là ngày một, ngày hai, mà có lẽ là cả đời.
Xe vọt lên phía trước, Lê Sân đã lên tới nóc xe, nhìn xuống đàn zombie nghìn nghịt con phía dưới.
Dựa vào mã lực xe, sau khi đâm bay được mười mấy zombie, nhưng cũng rơi vào cục diện bế tắc. Tiếng xương cốt giòn vang khiến người nghe sởn tóc gáy, đã không nhìn ra màu sắc của thân xe, máu, nội tạng, loang lổ dính ở trên.
Một zombie bò lên trên đầu xe, thong thả dùng sức đập cửa sổ xe.
Mắt thấy khuôn mặt Tô Lãm biến thành màu trắng xanh, Lê Sân nhảy xuống đầu xem, cầm dao chém zombie kia thành hai nửa.
Màu đen bắn tung tóe lên má cô, cô tiện tay quệt, một tay chém nát nhừ một con zombie khác.
"ĐM, máu này thối như lũ zombie vậy."
Lê Sân phỉ nhổ.
Dù vậy, mùi máu tươi vẫn kích thích thần kinh mẫn cảm của cô.
Không phải cậy mạnh, nhưng zombie sơ cấp này đều như đậu phụ. Lê Sân ở đằng trước chém trái phải, không thể nhìn thấy đường dao chỉ thấy một mảng máu mơ hồ.
Cô đã giết đỏ cả mắt rồi.
Một cỗ buồn bực trong lòng theo động tác của cô càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ không ngừng nghỉ, ngược lại càng thêm thiêu đốt.
【 cảnh báo màu vàng 】
【 cảnh báo màu đỏ 】
【 Xin người chơi chú ý, điểm phẫn nộ sắp full 】
Từng tiếng hệ thống nhắc nhở, cũng không thể làm cô dừng lại. Không phải không muốn, mà là không thể.
Cô hưởng thụ loại khoái cảm giết chóc này.
Vết máu trên lưỡi dao thượng càng nhiều, Lê Sân hết sức thống khoái , bỗng nhiên, một cơn gió về bay vụt đến phía cô.
Cô lui về sau, nên tránh được.
Đánh lén?
Cô để dao phía sau, chân dẫm lên đất ướt dính, phát ra tiếng vang quỷ dị--
Phủ kín máu me.
Vết máu từ thân thể cô, lan tràn đến mặt, đặc biệt là cặp mắt kia, càng thêm màu đỏ tươi chói mắt.
"Tao ghét CMN nhất bọn đánh lén!"
Dao ở trên tay cô linh hoạt quay cuồng, chỉ trong nháy mắt, liền chặt đứt một cái đầu.
Theo cái đầu chậm rãi rơi xuống, còn có biểu tình còn đọng lại của Thạch Thường.
Máu phun trào ra nhiễm đỏ đất, cũng làm tăng thêm một chiến tích mới trên người cô.
"Súc sinh vĩnh viễn không hiểu tiếng người."
Cô từ trên cao nhìn xuống cái đầu lăn lộn kia, tầm mắt như lưỡi dao sắc bén đảo qua rừng cây yên tĩnh không tiếng động kia.
"Làm người cho tốt."
Lời này, không phải nói với Thạch Thường.