Hai sư đồ lần theo vết máu của con hồ ly kia mà ngày càng tiến sâu vào trong rừng,cứ đi nhưng rồi đến một lúc vết máu đó mất tiêu
Mất tích không còn dấu vết nào
Tinh Tuyết Tuyết xoa cằm:"Biến mất rồi,kì lạ thật"
Thấm Hi Dao mặt không cảm xúc nói:"Tiếp tục đi,đừng dừng lại"
Đi được thêm mấy bước thì từ đâu tỏa ra rất nhiều làn khói trắng,vô số ánh mắt sáng rực mơ mơ hồ hồ xuất hiện phía sau làn khói, lúc mờ lúc tỏ nhìn vào hai sư đồ bọn họ
Kha Nhã Kiếm nằm ngay ngắn trên tay Thẩm Hi Dao,chỉ cần chủ nhân ra lệnh là nó sẽ phát ra thần lực giết hết mấy thứ tà ma quỷ quái này ngay
Nhưng hình như cũng không đúng lắm,vô số đôi mắt mà y nhìn thấy có vẻ chỉ là chỉ là do một con thú có khả năng chạy nhanh tạo ra, lúc thì xuất hiện ở bên này, lúc thì xuất hiện ở bên kia
Thẩm Hi Dao cẩn thận đề phòng,tay càng siết chặt Kha Nhã hơn,thầm nghĩ:"Có phải là có hồ ly đó không?Nhìn không giống lắm nhỉ?"
Đột nhiên bên cạnh y có luồng ánh sáng hiện ra,theo phản xạ Thẩm Hi Dao liền quay qua xem thử
Luồng ánh sáng đó phát ra từ mũi tên của người đồ đệ kế bên.Ban đầu không thấy cô nhóc mang theo giỏ tên,cứ ngỡ là quên đem nhưng thật ra không phải,mũi tên của Tinh Tuyết Tuyết do linh lực tụ lại tạo thành,vậy nên mới phát ra thứ ánh sáng vàng kì ảo đó
Sử dụng cách này không tốn quá nhiều linh lực,không những thế lại có tác dụng lớn hơn mũi tên bình thường nên người tu tiên rất ưa chuộng kiểu thần khí này
Tinh Tuyết Tuyết giương cung,chăm chú quan sát cách chuyển động của đôi mắt đó rồi bắt đầu nhắm. Từ đâu đến cuối cô nhóc không nói ra lời nào,giữ phong thái nghiêm túc hệt như bà cụ non
Thẩm Hi Dao không muốn làm Tinh Tuyết Tuyết phân tâm nên cũng không hỏi câu nào,chỉ lặng lẽ nhìn cảnh đồ đệ thế hiện tài năng
Vút
Sau một lúc giữ nguyên tư thế bất động,mũi tên cuối cùng cũng được bắn ra. Không biết có trúng hay không,song làn khói đã dần tan đi,chừa lại không gian u tối có phần rùng rợn
Y khẽ mỉm cười,không giấu nổi sự bất ngờ mà vỗ tay khen ngợi:"Tốt lắm,không uổng công vi sư đã dạy dỗ"
Tinh Tuyết Tuyết được khen thì bất giác ngượng đỏ mặt,gãi đầu cười hì hì: "Sư tôn người quá khen rồi,con biết gì làm nấy thôi mà"
Không tiếp tục cười nữa, Thẩm Hi Dao quay qua nhìn theo hướng mũi tên bắn.Nơi đó ấy vậy mà có một con hồ ly chỉ nhỏ bằng bàn tay và được làm bằng rơm đang nằm ngổn ngang dưới đất,trên người nó cũng có một lỗ nhỏ, có lẽ là do mũi tên đâm qua
Tinh Tuyết Tuyết lên tiếng:"Sư tôn, liệu đây có phải là thuật che mắt của con hồ ly kia?"
Thẩm Hi Dao không phủ nhận,y gật đầu:"Ừm"
Tầm nhìn đã được rộng mở,cộng thêm nhờ ánh trăng soi sáng mà Thẩm Hi Dao đến lúc này mới phát hiện cách đó không xa có một căn nhà hoang
Y cùng Tinh Tuyết Tuyết cẩn thận đi tới. Căn nhà hoang này nhìn sơ bên ngoài thì thấy xập xệ cũ nát,thế mà khi vào bên bước trong lại thoáng có hơi ấm của con người,như thể có người hằng ngày đến đây để quét dọn
Căn nhà không quá mức nhỏ,nhưng lại tối mù, Tinh Tuyết Tuyết lấy trong người ra một lá bùa,đốt lên tạo thành một ngọn lửa soi sáng
Cuối học nhà bên trong rất nhiều bộ hỷ phục đỏ rực được treo lơ lửng đầy trên không trung,khung cảnh quỷ dị đến cực điểm khiến Thẩm Hi Dao bất giác lạnh sống lưng
Mấy bộ hỷ phục này có cái thì cũ rích,có cái thì còn mới tinh,tuy vậy cái nào cái nấy đều rất sạch sẽ,nhưng điểm chung là vẫn khá mòn,giống như được có người giặt chúng mỗi ngày,giặt đến độ sờn rách
Âm khí nơi đây không nhiều,có lẽ mấy bộ hỷ phục này không dính chút oán khí nào, cơ bản chỉ để trưng và hoàn toàn vô hại
Tinh Tuyết Tuyết bất giác thốt lên:"Con hồ ly này chắc là có chấp niệm lớn đối với tân nương lắm nhỉ?Hết sát hại các tân nương,bây giờ còn giữ lại hỉ phục trong hang nữa chứ"
Thoáng dừng chút, Tinh Tuyết Tuyết nói tiếp:"Sư tôn,con nghĩ rằng con hồ ly này trong lúc thành thân với con người thì gặp biến cố gì đó mà hôn lễ không thành,từ đó sinh hận với các tân nương cô tội"
Thẩm Hi Dao:"Vì sao con lại nghĩ như vậy?"
Tinh Tuyết Tuyết nghiêm túc:"Dựa vào sự điên cuồng của con hồ ly đó trong việc lấy tâm nương làm mục tiêu.Mà có thấy Diệp gia đáng nghi nhất"
Trong nguyên tác miêu tả Tinh Tuyết Tuyết là người thông minh, mỗi khi cô bé đưa ra giả thuyết của mình thì chắc chắn sẽ đúng,tỉ lệ lên đến 90%
Vì vậy Thẩm Hi Dao nghe xong không vội phủ nhận ngay.Tinh Tuyết Tuyết tiến gần lại,định sờ thử mấy bộ hỷ phục này thì đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân tới
Nếu có người chạy đến thì đáng ra Thẩm Hi Dao đã nghe được từ lâu,vậy đây rõ ràng người này chân không chạm đất hoặc dùng cách gì đó mới khiến y không nghe được
Cả hai sư đồ ngạc nhiên,cùng lúc quay người lại nhìn.Bên ngoài là một thiếu nữ chỉ quấn vài ba tấm vải mỏng xem như đã mặc đồ,nếu không muốn nói là gần khỏa thân,dáng người mảnh khảnh thon gọn, ánh trăng chiếu vào hiện rõ gương mặt diễm lệ có phần hung dữ của thiếu nữ
Thiếu nữ kia hình như đứng không vững,phải dựa vào tường chống đỡ cả cơ thể.Nhìn xuống thì phát hiện chân của thiếu đã bị thương,máu không ngừng rỉ ra
Thiếu nữ nghiến răng,nhìn hai sư đồ bọn họ bằng ánh mắt căm phẫn:"Không được chạm vào đồ của ta!