"Các ngươi muốn cướp đồ của ta sao?!!". Thiếu nữ trừng mắt về hai sư đồ bọn họ
Tinh Tuyết Tuyết vội rụt tay về,quay qua nhìn thiếu nữ:"Đồ của ngươi?Đồ nào của ngươi?Đồ ngươi cướp của người khác lại biến thành đồ của ngươi à?"
Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Hi Dao xuyên không mà gặp được cảnh Tinh Tuyết Tuyết dùng giọng điệu nghiêm túc với một người
Thiếu nữ bật cười ha hả:"Đồ nào ta cướp?Ha,những thứ đó vốn thuộc về ta,các ngươi không nói không rằng muốn đem chúng đi...hay là huynh ấy sai các ngươi đến,muốn giết ta rồi mang đồ của ta đi? Ha ha...."
Càng nói lại càng khiến ả hồ ly điên cuồng hơn,ả ta ôm mặt vừa khóc vừa cười,vặn ra nụ cười méo mó:"Quả nhiên...ha ha...quả nhiên...ha ha..!!!"
"Ha ha..!!!Hoá ra người thiệt thòi chỉ là ta thôi...ha ha..!"
Tinh Tuyết Tuyết nhăn mặt:"Ngươi cười gì mà cười!"
Ả hồ ly ngẩn mặt,đôi mắt vàng nhạt trong phút chốc liền hóa đỏ như máu, một chiếc đuôi cũng mọc ra, móng tay dần dài,nhe răng lập tức lao lại
"Mau gọi huynh ấy đến gặp ta đi,ta sẽ tha cho bọn ngươi!"
Lời nói thì như muốn cầu xin nhưng hành động của ả hồ ly lại dùng móng vuốt lao tới.Tinh Tuyết Tuyết lẫn Thẩm
Hi Dao nhanh chóng lùi ra sau,phá nhà nhào ra ngoài
Cả hai sư đồ ngã ra đất,vừa ngước mặt lên nhìn thì phát hiện xung quanh họ đang bị vây quanh bởi một đàn hồ ly,con nào con nấy đều dùng ánh mắt sáng đỏ rực quan sát bọn họ
"Bằng không ta sẽ không tha cho bất kỳ ai xâm phạm lãnh địa của ta!"
Dứt câu,ả hồ ly lao vào,Thẩm Hi Dao phản ứng nhanh nhẹn nên liền dùng Kha Nhã Kiếm đỡ bộ móng vuốt sắc như dao ấy bổ xuống
Đám hồ ly cũng bắt đầu tấn công,chúng nhào tới cắn vào chân của Thẩm Hi Dao.Y đau đớn nhăn mặt, hất ả ta ra rồi quay lại chém mấy con hồ ly
Tình thế cấp bách,Thẩm Hi Dao phóng lên nóc nhà,dù đau mà vẫn không thể biểu hiện ra ngoài.Bên dưới không chỉ có vài chục con hồ ly mà có tận vài trăm,con số y không thể lường trước được
Thẩm Hi Dao sững sốt đôi chút nhưng rồi rất nhanh giữ thái độ lạnh băng thường ngày,y dùng linh lực để Kha
Nhã Kiếm lơ lửng,miệng lẩm bẩm:"Vạn kiếm!"
Kha Khã nhận được mệnh lệnh,biến ra vô số phiên bản khác,thân kiếm tỏ ra luồng linh lực ánh lam cực kỳ bắt mắt.Chúng bay quanh người Thẩm Hi Dao chờ thêm yêu cầu từ chủ nhân
"Giết". Thẩm Hi Dao thản nhiên chỉ tay về đám hồ ly cỏn con phía dưới
Không chần chừ nữa, hàng vạn thanh kiếm phóng thẳng xuống.Ả hồ ly không hề sợ hãi, nhẹ nhàng né tránh những thanh kiếm rồi nhìn lên cười khinh Thẩm Hi Dao:"Chỉ được nhiêu đó thôi à?"
Thẩm Hi Dao nhìn xuống,cuối cùng cũng hiểu vì sao ả hồ ly nói vậy rồi. kiếm của y không trúng một con hồ ly nào cả!
Dù phóng ra cả vạn cây mà đến một mục tiêu cũng không trúng nổi!
Không biết vì kỹ năng của y kém hay là bọn hồ ly cả chủ lẫn tớ này ranh mãnh quá mức nên mới có thể thoát khỏi mũi kiếm linh
Trong lúc Thẩm Hi Dao thất thần,ả hồ ly nhân thời cơ nhảy lên định cào lên mặt y.Cảm nhận được nguy hiểm mới khiến y lấy lại tỉnh táo, nhưng mà có vẻ không kịp khi ả hồ ly kia đã ở khoảng cách gần rồi
Đôi mắt y mở tròn,gấp rút triệu Kha Nhã Kiếm về tay,nhưng lúc đó y đột nhiên nhận ra linh lực trong người mình đã bị tắt nghẽn
Thấm Hi Dao không có thời gian suy nghĩ nhiều để vậy,y lánh người qua né đòn tấn công,tuy nhiên cũng kịp để ả hồ ly cào lên vai y một đường dài
"Hức...".Thẩm Hi Dao chỉ khẽ rên một tiếng,không dám tỏ ra sự yếu đuối của bản thân
Y nhìn ả hồ ly rồi nhìn xuống phía dưới,tất cả thanh kiếm đều đã biến mất,mấy thanh kiếm kia là bản phụ nên biến mất cũng không sao...nhưng Kha Nhã Kiếm của y cũng không thấy tung tích đâu
Hóa ra mỗi khi mất linh lực là thần khí trong tay cũng không thể sử dụng được nữa, Kha Nhã Kiếm không cảm nhận được linh lực của chủ nhân nên liền biến mất
Đột nhiên từ phía có một con hồ ly nhảy đến,cắn vào vai Thẩm Hi Dao khiến chỗ đó bật máu.Y chưa kịp phản ứng thì từ xa đã có một mũi tên vàng bắn tới,giết chết con hồ ly đó ngay tại chỗ
Không ai khác là Tinh Tuyết Tuyết,cô nhóc đứng trên cành cây gần đó,giương ba mũi tên cùng lúc từ từ bắn xuống
Tuy có sự yểm trợ của Tinh Tuyết Tuyết nhưng số lượng quá đông,Thẩm Hi Dao mặc dù có lấy vài lá bùa ra dùng
thử song hoàn toàn vô dụng
Là yêu quái mà không sợ đạo bùa thì thật là kì lạ
Trong lúc luống cuống thì y bị rơi khỏi móc nhà,rơi xuống đám hồ ly phía dưới
"Sư tôn".Tinh Tuyết Tuyết lo lắng hỏi
Thẩm Hi Dao không ổn lắm rồi nhưng vẫn cố trấn an đồ đệ:"Không sao"
Vừa dứt câu là một con hồ ly về tới,Thẩm Hi Dao không còn linh lực nên không khác gì người thường,chỉ còn cách trơ mắt nhìn
Trong khoảnh khắc ấy y nghe thấy tiếng người hả hê của thiếu nữ vọng bên tai:"Cái gì mà người tu tiên chứ,cùng lắm chỉ là phế nhân được quàng thêm lớp hào quang bên ngoài thôi...ha ha!!!"
Bỗng từ đâu một đàn bướm bay lại,vây quanh con hồ ly này,trong nhớp mắt hút máu chỉ để lại cái xác khô
Một trong số con bướm đậu lên vai Thẩm Hi Dao,cánh bướm trong suốt như thủy tinh,phát ra ánh sáng màu lam nhạt, lươn qua lượn lại trước mặt y như muốn bảo vệ
Thẩm Hi Dao nhìn con bướm,như chợt nhớ ra gì đó:"Tử Linh?