Đăng ký kết hôn?
Nghe Lưu Diễm Mai nói, Nhan Nhã Tịnh lập tức trở nên bối rối, tiến độ này có phải quá nhanh rồi không?
Hách Trung Văn cũng không ngờ Lưu Diễm Mai lại bỗng dưng nói đến chuyện kết hôn. Anh ta nằm mơ cũng muốn được cùng Nhan Nhã Tịnh đi đăng ký kết hôn, nhưng anh ta sợ như thế quá đột ngột, sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh bỏ chạy.
Hách Trung Văn vội kéo kéo Lưu Diễm Mai: “Mẹ, mẹ nôn nóng quá, con và chị đại chỉ vừa mới bắt đầu qua lại thôi, mẹ làm vậy sẽ khiến chị đại sợ đó.”
“Đúng, là mẹ nôn nóng quá. Nhã Tịnh, con đừng để bụng nhé. Tại dì ngóng Trung Văn cưới vợ quá ấy mà!” Lưu Diễm Mai cười híp mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, đúng là mẹ chồng nhìn con dâu có khác, càng nhìn càng yêu mến.
Lưu Diễm Mai biết Nhan Nhã Tịnh, từ nhỏ Hách Trung Văn đã thích thầm Nhan Nhã Tịnh rồi nhưng không dám mở miệng. Nào ngờ được trời thương, chẳng hiểu thế nào cô gái năm năm trước kia lại chính là Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng hình như Nhan Nhã Tịnh chưa rung động với con trai nhà mình cho lắm, bà phải giúp con trai rước nàng dâu này về mới được.
Lưu Thiên Hàn bất giác cuộn tay thành nắm đấm. Qua lại ư? Họ đã bắt đầu qua lại rồi ư?
Trong lòng dấy lên chua xót.
Tối nay Hách Trung Văn muốn đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng. Anh ta lấy chiếc tạp dề người sắt mới mua mặc vào, nháy mắt với Nhan An Mỹ: “Cục cưng, trông ba có đẹp trai không?”
“Ba đẹp trai lắm ạ! Đẹp trai hơn cả người sắt luôn!” Nhan An Mỹ hôn gió với Hách Trung Văn, ra chiều mê mẩn.
Được cục cưng nhà mình khen ngợi, Hách Trung Văn nở mũi, lại có động lực tràn trề, anh ta khoe với Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, cục cưng khen anh đẹp trai kìa! Chị đại, em có thấy sau khi anh giảm cân thành công đã đẹp trai hơn trước nhiều không!”
Nói đến giảm cân, Nhan Nhã Tịnh bất chợt nhớ đến hồi còn đi học, Hách Trung Văn luôn trong bộ dạng chảy nước mũi, hở một tí là lại khóc, trông rất đáng thương. Cô không khỏi bật cười: “Ừ, đẹp trai rồi, cũng trở nên tự luyến rồi!”
“Chị đại, em bắt nạt anh!” Hách Trung Văn bày ra bộ mặt ấm ức, nhưng nghe chị đại khen mình đẹp trai, anh ta thật sự rất vui.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi!” Nhan Nhã Tịnh tỏ ra vô tội, nghĩ tới chuyện thú vị ngày còn nhỏ, Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng bật cười thành tiếng.
Trong tiếng cười nói, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy như mình được trở về những năm tháng ngô nghê, trước mặt Hách Trung Văn, cô cũng trở nên thoải mái hơn. Cứ giống như hồi nhỏ đi, xem Hách Trung Văn như bạn bè, biết đâu cảm tình sẽ lớn dần lên, cuối cùng được đắm mình trong cảnh đẹp thì sao!
Mặc dù Lưu Diễm Mai đã ngoài bốn mươi nhưng tính cách vẫn khá trẻ con. Mấy chục năm nay bà đều không xuống bếp, bây giờ lại muốn trổ tài nấu nướng trước mặt con dâu tương lai.
Hách Trung Văn bị bà lải nhải bên tai nên đành để bà cùng mình xuống bếp nấu nướng.
Nhan Nhã Tịnh thấy ngại khi chỉ ngồi ăn không nên cũng định giúp một tay nhưng lại bị Lưu Diễm Mai đuổi trở ra.
Hai đứa nhỏ ôm đồ chơi đi vào phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn.
Cảm nhận được có ánh bắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, Nhan Nhã Tịnh ngước mặt lên, ngay lập tức đối diện với con ngươi sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhan Nhã Tịnh vì chột dạ mà trở nên e dè.
Cô gật đầu một cái với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu.”
“Ừ.” Ánh mắt Lưu Thiên Hàn thâm trầm khó đoán, tầm mắt vẫn không rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh, thấy dáng vẻ e dè luống cuống của cô, ánh mắt Lưu Thiên Hàn càng lúc càng trầm hơn.
Vừa rồi khi ở trước mặt Hách Trung Văn, cô hòa đồng vui vẻ là vậy, nhưng ở trước mặt anh, cô hệt như một học sinh phạm lỗi.
Anh đáng sợ đến thế sao?
“Tay còn đau không?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh, cô gật đầu theo phản xạ, sau khi kịp phản ứng cô lại vội vàng lắc đầu.
Anh Lưu chẳng phải rất ghét cô ư, sao lại quan tâm đến việc cô có đau tay hay không? Cái này hẳn chỉ là sự quan tâm cho có lệ của bề trên đối với bề dưới mà thôi.
Thấy cô căng thẳng, ánh mắt Lưu Thiên Hàn tối sầm như bầu trời đêm.
“Cô sợ tôi lắm sao?”
Lần này Nhan Nhã Tịnh không dám gật đầu bừa bãi nữa, cô cẩn thận suy xét lời nói của Lưu Thiên Hàn, sau đó mới nhỏ nhẹ nói: “Chỉ là tôi kính nể anh Lưu thôi.”
Trả lời như vậy chắc đủ khéo léo rồi nhỉ?
Nào ngờ đôi môi mỏng của Lưu Thiên Hàn lập tức mím chặt lại, Nhan Nhã Tịnh khó hiểu, cũng cảm nhận được anh càng không vui hơn.
Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh mà không chớp mắt, kính nể là một từ có nghĩa tốt nhưng không biết tại sao anh lại cảm thấy rất chói tai.
Anh không thích việc tình cảm Nhan Nhã Tịnh dành cho mình là sự kính nể. Anh cũng không hiểu rốt cuộc anh mong cô sẽ có tình cảm gì với mình.
Ngồi đối mắt với Lưu Thiên Hàn trong phòng khách thật sự là một việc khó khăn, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu cô còn tiếp tục ở đây nữa thì đảm bảo cô sẽ gục ngã cho mà xem.
Cô viện cớ rồi lặng lẽ chuồn vào phòng của An Bảo và An Mỹ, sau đó lại đánh mắt với hai đứa nhỏ.
Mặc dù Lưu Diễm Mai nhiều năm không xuống bếp nhưng tay nghề vẫn tàm tạm, tuy các món không được hoàn hảo nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.
Còn Hách Trung Văn lại nấu ăn rất ngon, hai đứa nhỏ rất vừa ý. Vốn dĩ Lưu Diễm Mai muốn ở lại chơi với hai đứa nhỏ thêm một lúc nhưng vì có chuyện gấp nên đành phải về trước.
Thấy Lưu Diễm Mai đi rồi, Hách Trung Văn tưởng Lưu Thiên Hàn cũng sẽ ra về, ai ngờ Lưu Thiên Hàn vẫn ngồi yên chỗ cũ, rót rượu cho anh ta hết ly này đến ly khác.
Hách Trung Văn ợ một tiếng, ngước mặt lên, cười khờ khạo với Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, chúng ta hẹn hò rồi, cảm giác không chân thực chút nào.”
Nói rồi, Hách Trung Văn lại uống một hơi cạn sạch ly rượu trước mặt.
“Hách béo, cậu đừng uống nữa! Cậu mà uống say là tôi mặc kệ cậu đó!” Nhan Nhã Tịnh hết cách, nói với Hách Trung Văn.
“Chị đại, bình thường anh hầu như không uống rượu, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Anh có người yêu rồi, anh vui lắm!” Nói xong Hách Trung Văn còn ngâm nga rất vui vẻ, ngốc nghếch như một đứa trẻ.
Thấy Lưu Thiên Hàn ngồi đối diện, Hách Trung Văn nhờ có rượu mà trở nên can đảm hơn: “Cậu nhỏ, cậu vẫn chưa về sao? Cậu ở đây làm kỳ đà cản mũi à? Đúng vậy, kỳ đà cản mũi, cậu đang quấy rầy không gian riêng tư của cháu và chị đại đấy.”
“Cậu sợ cháu say bí tỉ.” Lưu Thiên Hàn nói với vẻ ngay thẳng chính trực: “Tối nay cậu sẽ ở lại chăm sóc cháu.”
Hách Trung Văn bĩu môi, anh ta muốn nói anh ta không tin cậu nhỏ lại có lòng tốt chăm sóc mình đâu. Cậu nhỏ đang muốn đập chậu cướp hoa thì có!
Nhưng anh ta không có can đảm nói ra.
Tửu lượng của Hách Trung Văn rất kém, anh ta lại ợ thêm cái nữa rồi nằm rạp xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
Lưu Thiên Hàn liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, sau đó khẽ nói: “Để tôi đưa nó về phòng.”
“Anh Lưu, làm phiền anh rồi.” Nhan Nhã Tịnh lễ phép nói.
Hai đứa nhỏ đều buồn ngủ díu cả mắt nên đã về phòng, Nhan Nhã Tịnh không muốn ở lại nhà Hách Trung Văn, nhưng bây giờ đã muộn, không dễ bắt xe, cô tính tìm một phòng trống rồi ngủ lại.
Lưu Thiên Hàn vừa định đỡ Hách Trung Văn lên lầu thì Hách Trung Văn bỗng nhiên lờ đờ mở mắt.
Anh ta quay mặt sang, nhìn Nhan Nhã Tịnh mà cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Chị đại, anh hạnh phúc lắm, anh muốn ôm em ngủ! Chị đại, cho anh ôm, cho anh ôm đi...”
Nói rồi Hách Trung Văn nhắm mắt lại, chu môi ra, lảo đảo đi về phía Nhan Nhã Tịnh, trông dáng vẻ đó rõ ràng là đang muốn ôm hôn Nhan Nhã Tịnh.